Anh viết những dòng này khi đang ở sảnh chờ sân bay. Anh xin lỗi vì đã dấu em ngày anh đi.
Em à, anh biết em buồn, em hận anh. Cũng đúng thôi, ngay chính anh cũng hận bản thân mình nữa. Chuyện tình mình hãy để nó kết thúc khi còn đẹp. Em luôn hỏi anh vì sao? Thật lòng anh không biết trả lời câu hỏi này. Em sai? Không! Với anh em luôn đúng. Anh thay lòng? Cũng không, em mãi là cô bé của anh, chưa từng thay đổi. Nhưng có những chuyện dù chúng ta có cố gắng như thế nào đi nữa thì vẫn sẽ không có kết quả tốt em à.
Em nói em cố gắng thay đổi bản thân nhiều như vậy để hợp với anh. Sao anh bỏ em mà đi. Anh biết chứ, anh biết em cố gắng trở thành kiểu người anh từng kể. Nhưng không đâu em. Khi yêu một người rồi thì mọi tiêu chuẩn trước kia đều bỏ qua hết. Em hãy mãi là em, vì anh yêu chính con người em chứ không phải vì tiêu chuẩn nào đó.
Ở độ tuổi của anh, rất khó để có thể cân bằng giữ tình cảm và sự nghiệp. Lần này anh đi 5 năm. Là 5 năm, không phải 5 tháng hay 5 ngày. Rồi biết sẽ có bao nhiêu chuyện có thể xảy ra. Có thể em nghĩ anh thiếu bản lĩnh, không dám cố gắng. Cũng đúng, anh thiếu can đảm để yêu xa! Mỗi khi em ốm đau hay cần một cái ôm thì anh lại đang ở rất xa. Anh chẳng thể giúp gì cho em được.
Rồi thời gian qua đi em sẽ quên anh thôi. Em sẽ lại có người mới, người có thể quan tâm che chở cho em.
Tình đẹp khi tình lỡ, và chuyện đôi ta cũng vậy, hãy để nó mãi là một kỉ niệm đẹp em nhé. Chỉ cần một lúc nào đó mãi sau này, bất chợt em nghĩ về khoảng thời gian trước, nghĩ về anh. Thì em biết khoảng thời gian này chúng ta từng có nhau và tình cảm dành cho nhau là thật lòng.
Với anh em mãi là cô bé. Tạm biệt em! Cô bé của anh!
Nội Bài 21h45 13/12/2019
-bách kinh xây cfs-