Chương 11
ôi nghe tiếng Ryan phát ra sau lưng thì giật thót tim, vội nhảy khỏi ghế sofa. Mặt của Bao Công lúc nãy trông đã xanh giờ lại còn xanh hơn. Tôi cúi thấp đầu, dáng vẻ y hệt đúa trẻ hư đang nhận lỗi.
Tự nhiên cảm thấy bộ dáng bản thân bây giờ rất giống cô vợ hư hỏng ra ngoài vụng trộm bị chồng bắt ngay tại trận.
Tôi khẽ lên tiếng giải thích: "Ryan, tôi.."
"Tôi nấu xong rồi. Cô vào rửa tay đi rồi chúng ta ăn." – Ryan ngắt lời tôi.
"À, tôi biết rồi!" – tôi ngoan ngoan vâng lời.
Bao Công cũng nhân cơ hội lên tiếng: "À, vậy.. vậy tớ cũng đi rửa tay. Haizzz.. đói chết mất!"
"Cậu ở lại, chúng ta tâm sự một chút!"
"Hahaha.. chúng ta có gì cần tâm sự chứ.." – Vừa nói Bao công vừa nói vừa ném qua tôi ánh mắt cầu cứu.
Tôi ném lại cho anh ta ánh mắt "tiểu nhân bất lực, tiên sinh hãy tự lo liệu" sau đó ba chân bốn cẳng chạy biến.
Bao Công à, thứ lỗi cho tôi, tôi cũng chỉ vì cái mạng nhỏ này thôi.
Lúc tôi trong nhà tắm bước ra thì đã thấy thức ăn được dọn sẵn ra bàn.
Chậc, Ryan lúc nào cũng chu đáo như vậy!
Tôi đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Thấy rồi, Bao Công đang ngồi thu lu trong một góc tường. Tôi bước lại đó, vỗ nhẹ vào vai anh ta hỏi:
"Nè, anh ổn không?"
Bao Công quay lại nhìn tôi, rưng rưng nước mắt:
"Lý Nhi, tôi cảnh báo cô trước, Ryan.. Ryan.. cậu ta là kẻ biến thai.. oa.. oa.."
"Anh nói nhảm gì vậy? Uầy thật là.. đừng khóc mà.. con trai gì mà.. đừng khóc đừng khóc." – tôi như mẹ hiền vỗ về đứa con nhỏ chỉ mong anh ta có thể im lặng lại chút, tôi sắp bị anh ta phiền chết rồi.
"Ăn thôi" – Ryan gọi
"Tới đây!" – nghe có đồ ăn tôi liền chạy đi bỏ mặc Bao Công vẫn còn đang ấm ức.
Bao Công: "..."
Đồ ác độc!
Khi tôi đang gắp lia gắp lịa thì Bao Công vẫn làm ổ ở góc tường. Nhưng lát sau, có lẽ vì đói quá nên anh ta cũng vứt bỏ liêm sỉ ngồi vào bàn ăn chung với tôi.
Bao Công: "Lý Nhi, cô là heo à?"
Tôi miệng dồn một mớ thức ăn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa trả lời: "Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo. Anh ngồi đó đi, đừng ăn nữa để tôi ăn giúp cho."
Nói rồi tôi lại gắp một đũa mực xào ớt chuông to.
Lúc này Ryan bỗng nói: "Con gái nên có da có thịt một chút, ăn nhiều cũng không sao."
"Hì hì, phải phải." – tôi gật đầu tán thành.
Sau đó tôi quay sang lườm Bao Công: "Anh nghe thấy gì chưa?"
"Hừ, các người chỉ bênh nhau là giỏi. Ôi! Tôi cô đơn quá mà!" – Bao Công ôm ngực than vãn.
Mặc kệ anh ta, tôi tiếp tục quây quần với mấy món ăn.
"Lý Nhi!" – Bao Công bỗng nhiên gọi to tên tôi.
"Khụ.. khụ.." _ tôi bị giật mình nên nuốt luôn miếng thịt đang nhai xuống, kết quả là bị sặc đến thảm.
Ryan vội đứng dậy rót ly nước đưa cho tôi, tôi nhận lấy ly nước uống vội mấy hớp. Đến lúc cảm thấy lồng ngực không còn khó chịu tôi mới khẽ thở phào một hơi.
Ryan: "Còn khó chịu không?"
Tôi: "Không.. tôi không sao." – tôi trả lời, giọng có chút khàn.
Bao Công: "Xin lỗi, chỉ là tôi chợt nhớ ra chút chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ nên hơi phấn khích. Kêu hơi lớn, không ngờ lại làm cô sặc."
Tôi đưa mắt lườm anh ta: "May cho anh là tôi phúc lớn mạng lớn nếu không thì anh chết chắc rồi!"
Bao Công nhìn về phía Ryan, mặt mày nhăn nhó nói: "Phải, thật may mắn.. nếu cô thật sự bị làm sao thì người nào đó chắc sẽ chôn tôi theo luôn mất."
Ryan thản nhiên nhìn lại, hai người họ mắt đấu mắt, trong phòng ăn mùi cẩu lương bốc lên nồng nặc.
Sặc.. tôi đang nghĩ cái gì thế này.. dạo này đọc đam nhiều quá rồi thì phải.
Huhu, tất cả cũng tại Kiều Vi đầu độc tôi a~~~
Bỗng nhiên tôi chợt nghĩ ra: "À Hạ Lâm, hồi nãy anh nói muốn tôi giúp chuyện gì mà?"
"Đúng rồi ha, xém nữa tôi quên mất. Tôi hỏi cô, cô thấy thức ăn Ryan nấu thế nào?"
Mắt tôi sáng rực: "Còn phải hỏi sao? Chính là trên cả tuyệt vời luôn ấy!"
Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Ryan, thấy anh ấy cũng đang nhìn tôi.
Hồi nãy cảm giác như mình đang vuốt mông ngựa vậy á! Nghĩ thế mặt tôi khẽ đỏ lên. Ryan ở phía đối diện không biết sao đột nhiên nở nụ cười, làm tim tôi trực tiếp lơ lửng giữa trời.
Thật là yêu nghiệt mà!
Bao Công lại hỏi tiếp: "Vậy cô có muốn được ăn tiếp không? Chính là sau này rồi sau này nữa, ngày nào cũng được ăn."
"Tôi.. muốn thì muốn thật nhưng mà.." – tôi ái ngại nhìn Ryan.
"Vậy là được rồi! Vậy sau này ngày nào cô cũng đến ăn với cậu ấy đi!"
"Hả.." – tên thần kinh này đang lảm nhảm cái gì vậy?
"Cái đó không được đâu. Cái đó gọi là ăn chực đó được không hả? Tôi chưa nghèo đến vậy đâu nhé. Với lại chủ nhà còn chưa lên tiếng mà anh đã lên tiếng rồi." – tôi lập tức bày tỏ thái độ.
"Từ từ, cô nghe tôi giải thích đã."
Bao Công rướn người lên trước, ngoắc ngoắc tay bảo tôi lại gần sau đó cậu ta thì thầm: "Cô nhìn cậu ta bình thường vậy thôi chứ thật ra cậu ta mắc bệnh lạ đó."
Tôi tròn mắt: "Hể.. thật sao?"
Bao Công: "Thật mà! Bệnh của cậu ta kỳ lạ lắm, lúc ăn chung cô thấy cậu ta ăn nhiều vậy thôi chứ khi ăn một minh một ngày cậu ta ăn chưa được 2 chén cơm nữa."
Tôi nghi ngờ: "Nè, Hạ Lâm anh không lừa tôi đó chứ? Nam thần sao có thể ăn ít như vậy?"
Bao Công trợn mắt: "Tôi lừa cô làm gì? Cậu ta không thể ăn cơm một mình được, lúc trước là tôi ăn chung với cậu ta. Khoảng 1 năm nay cậu ta về nước, không có tôi ăn chung nữa đảm bảo là chẳng ăn được bao nhiêu. Lúc còn ở nước ngoài, cậu ta thường xuyên phải tới thăm bác sĩ đấy."
Nghe Bao Công nói vậy, lòng tôi chợt dấy lên một cỗ xót xa không thể hiểu được. Tôi nhìn người con trai đang bình lặng ăn cơm đó. Không ngờ anh ấy luôn phải chịu nổi khổ sở như vậy!
Tôi quay sang nói với Bao Công: "Được, tôi đồng ý! Nhưng phải hỏi ý Ryan cái đã, anh ấy chịu tôi mới có thể giúp được."
Bao Công: "Ok"
Tôi ngồi ngay ngắn trở lại, quay sang nhìn Ryan, anh ấy vẫn đang liên tục gắp thức ăn dường như không hề để ý đến hai chúng tôi. Tôi cất giọng ngập ngừng, khẽ hỏi:
"Ryan à, ừm.. chuyện Hạ Lâm đề nghị lúc nãy anh cảm thấy thế nào?"
Ryan nghe tôi hỏi thì nhẹ nhàng buông chén đũa xuống, đưa tay chống cằm, ánh mắt chăm chú nhìn vào tôi:
"Không tồi, chỉ là.. không biết ý em thế nào?"
Thịch.. thịch.. thịch.. thôi rồi, lại trúng thính nữa rồi! Cứ thế này chắc mình tổn thọ mất.
Nhìn gương mặt yêu nghiệt kia đi, đúng là khiến con người ta mụ mẫm mà.
Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
"Tôi.. tôi cảm thấy hằng ngày được ăn thức ăn anh nấu thật sự rất tuyệt. Nhưng mà nếu cứ ăn riết thì không hay cho lắm. Cho nên tôi cũng sẽ bỏ một phần tiền ăn ra nhé! Với lại, sau này anh cần giúp đỡ gì đại loại như lắp bóng đèn anh cứ gọi tôi. Được không?"
"Được!" – Ryan mỉm cười trả lời.
Tên Bao Công nãy giờ đang ngồi hóng hớt bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Cô nói sao? Lắp bóng đèn mà Ryan cần nhờ cô giúp sao?"
Tôi ngơ ngác: "Phải, hôm mới chuyển qua đây anh ấy đã nhờ tôi lắp bóng đèn trong phòng sách."
Bao Công trưng ra bộ mặt như nghe thấy tin Trái Đất đến ngày tận thế, rồi quay sang Ryan lắp bắp hỏi: "Ryan.. cậu.. chẳng phải cậu.."
Tôi thấy Ryan nhìn cậu ta một cái, sau đó cậu ta liền im bặt. Rồi bỗng nhiên cậu ta đứng bật dậy:
"Cũng trễ rồi, tôi còn chút việc chưa hoan thành nên về trước. Hai người cứ tự nhiên đi ha."
Bao Công xoay người chạy ra phòng khách, cầm lấy áo khoác rồi trực tiếp mở cửa ra về.
Cậu ta như vậy làm tôi sợ đó!
Nhìn đồng hồ, đã 8h rồi, đúng thật là cũng không còn sớm, nên về nhà thôi.
Tôi nói với Ryan: "Ryan, để tôi dọn giúp anh."
"Được!"
Tôi hơi ngạc nhiên. Con người này, hôm nay dễ thương lượng vậy sao?
Tôi nhanh chóng chồng tất cả chén đĩa dơ lại sau đó đem lại bồn rửa chén. Khi tôi đang sắn tay áo chuẩn bị rửa thì đã thấy Ryan đeo bao tay vào rồi.
"Không phải đã đồng ý để tôi dọn rồi sao?" – tôi kiến nghị.
"Tôi đồng ý để em dọn nhưng chưa từng đồng ý việc em giúp tôi rửa chén"
Phải ha, tôi á khẩu.
Hết cách, tôi đành vâng lời trở về căn hộ nhỏ của mình.