Nguyện cho mỗi một người thiếu niên các bạn đều có thể có được một thời niên thiếu tràn ngập yêu thương ấm áp.
Chờ đến khi em lớn rồi, đừng quên anh!
Anh muốn sống cùng em, trong một thị trấn nhỏ thanh bình nào đó, cùng em ngắm hoàng hôn trải dài đến vô tận, cùng tiếng chuông ngân vang mãi không dứt. Nhưng đó là ước mơ quá đỗi xa vời, vậy nên anh muốn biến thành một chiếc chìa khóa, luồn qua sợ chỉ đỏ, đeo lên cổ em, kề sát trái tim em.
Anh ghét thành phố này. Cũng may là không gặp em sớm quá, nếu không anh sẽ yêu hết tất cả mọi người trong thành phố này mất. Nếu thế thật thì đúng làm muốn lấy mạng anh rồi.
Có một người chỉ tiến vào trái tim em, nhưng không có cách nào bước vào cuộc sống của em.
Anh thích một người, anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy, giấu cô ấy đi, bất kì người nào cũng không thể chạm vào, nói không chừng, không thể bắt nạt; ai cũng không được nói cô ấy một câu không tốt.
Chúng ta sống dưới đáy xã hội, nhưng luôn có người ngước lên bầu trời đầy sao.
Anh không có ở đây, em phải mạnh mẽ lên, nhất định phải mạnh mẽ lên.
- Điều em muốn nhất là gì?
Em muốn có người bảo vệ em chu toàn, cứu em thoát khỏi mọi kinh hoàng và đau đớn. Để em không cảm thấy sợ hãi thế giới này trước khi em lớn lên. Chỉ thế thôi!
Anh Tiểu Bắc, đợi khi em truởng thành rồi, em sẽ trở về bảo vệ anh.
Anh có thể theo phía sau em, giống như bóng hình theo đuổi tia sáng kia.
Cô ấy ở bên trái, anh ấy đi bên phải. Cô ấy ở ngoài sáng, anh ấy trong bóng tối mịt mù.
- Đau không?
Trần Niệm, em là người đầu tiên hỏi tôi có đau không?
Nhỏ nói lắp, anh sinh ra đã là thứ rác rưởi, là đồ bỏ đi, cuộc đời anh đã định sẵn chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng em vẫn còn có Bắc Kinh, anh chắc chắn không phải là người ấy trong cuộc đời em đâu, anh không xứng với em. Vì thế em hãy nhớ, em không cần phải thấy hối tiếc về bất cứ điều gì hết. Còn anh, biết làm thế nào được, anh thích một cô gái, anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy, giấu cô ấy đi, để không ai được chạm vào cô ấy, bàn tán về cô ấy, bắt nạt cô ấy, không ai được nhận xét một câu không tốt về cô ấy.
Chỉ có duy nhất một việc vậy thôi.
Thi đại học xong, chúng ta liền trở thành người lớn. Nhưng mà, chưa từng có tiết học nào dạy chúng ta làm thế nào để trở thành người lớn.
- Nếu được quay lại lần nữa, cậu sẽ còn làm thế nữa không?
Tôi không hy vọng cái nếu như như vậy.
- Cậu cứ tiến về phía trước, tôi nhất định sẽ theo phía sau.
Cậu ở phía sau tôi làm gì thế?
Không làm gì cả!
- Bắc Dã, anh muốn điều gì nhất?
Anh thích một người, anh muốn cho cô ấy một kết cục tốt đẹp. Chỉ thế mà thôi.
Em bảo vệ thế giới, anh bảo vệ em.
- Cậu đã nghĩ ra mình thích kiểu con trai nào chưa?
Mình giết người còn anh ấy giúp mình phóng hỏa.
Người như anh cái gì cũng không có, không tiền, không đầu óc, cũng không có tương lai. Nhưng anh thích một người anh muốn cho cô ấy một kết cục tốt đẹp nhất!
Trưởng thành giống như nhảy cầu, không nghĩ gì hết, nhắm mắt nhảy xuống là được rồi. Trong dòng nước ấy có đá, có cát, có vỏ sò. Chúng ta đều là cứ như thế mà trưởng thành.
Nhớ nhé, em vẫn còn nợ anh một lần.
Đường đi đều là bóng râm nhưng em ngẩng đầu sẽ thấy ánh sáng.
Chúng ta nhất định có thể quang minh chính đại khoác vai nhau đi trên đường phố.
Một trong những điều kỳ diệu của cuộc sống chính là, bạn sẽ mãi mãi không bao giờ biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong một giây tiếp theo.
Tình yêu là thứ không cách nào giấu được, dù miệng không nói thành lời, thì ánh mắt cũng sẽ thổ lộ tất cả.
Nhưng trên thế gian này thứ gì cũng có, chỉ ngoại trừ hai chữ giá như. Giữa những bóng người đan xen, đột nhiên Trần Niệm nhìn về phía Bắc Dã, cũng đúng vào khoảnh khắc đó Bắc Dã cũng nhìn về phía Trần Niệm. Chỉ có trời cao mới biết, anh yêu em nhiều ra sao, em yêu anh nhiều đến nhường nào.
Cậu ôm chặt lấy cô, lẩm bẩm một mình, không biết là đang thôi miên ai nữa: “Đừng lo, không sao hết. Sẽ ổn thôi. Tin anh đi, tất cả sẽ ổn thôi.”
Em thắng rồi anh mới không tính là đã thua.
Bắc Vọng Kinh Tâm, Trần Niên Bất Di.