Người ta kể chuyện cho mình nghe, đang kể người ta dừng mấy phút, lát sau quay lại kể tiếp thì mình quên cmn khúc đầu.
Lâu lâu tự nhiên quên cái gì đó không quan trọng gì hết nhưng cảm thấy rất quạu trong người, càng cố nhớ lại càng đé* nhớ.
Quên chút xíu xong mấy bữa sau nhớ lại, xong có mấy lại lúc quên tiếp.
Nhiều lúc thấy mình còn trẻ mà lạ lo* v*, lúc thì nhớ, tới lúc cần thiết thì quên.
Có những chuyện mình và bạn đã thỏa thuận hết rồi, tới hồi nó nhắc lại mình chợt thấy như là tinh mơ, phải chờ nhắc mấy lần nữa mới nhớ.
Lúc nhớ được mọi thứ rồi thì đé* hiểu sao lại có những lúc mình quên ngang.
Không phải dạng não cá vàng đụng đâu quên đó, nhưng có những lúc, chuyện gì cần nhớ thì mình lại bất chợt quên.
Có những lúc đang ngồi kể chuyện ngon lành xong có đứa nào hù một cái là quên mẹ mình đang kể gì luôn.
Hay thường xuyên rơi vào trạng thái đé* biết người ta đang nói cái gì với mình, lúc nào cũng phải hỏi “là sao?”, “ủa đang nói gì vậy?”,...
Tự nhiên đang ngồi chơi cái chợt nhớ tới chuyện hôm qua mắc cười quá trời, nhưng cố gắng lắm cũng không nhớ đó là chuyện gì.
Hay hỏi bạn mấy câu như “Ủa hôm qua mày nói cái gì vui mà tao quên rồi?”,...
Nhiều lúc mình rất hào hứng kể câu chuyện vô cùng thú dzị cho mọi người nghe, đang hào hứng v* thì quên.
Cái gì càng cố gắng ghi nhớ và càng in sâu vào đầu thì càng dễ quên ngang.
Nói là mất trí nhớ tạm thời nghe cho sang chứ nói dễ hiểu là kiểu mấy đứa hay quên sảng, hay quên vu vơ và tự quên vậy thôi đó.