GIỚI THIỆU TRUYỆN NGÔN TÌNH: NẾU NHÂN SINH LÀ HOA RỤNG TRỜI CAO
_Người ta nói Đoàn Hạ Thiên là một thiên tài, cậu chưa bao giờ phủ nhận nhưng nếu có quyền chọn lựa, cậu nhất định sẽ không do dự mà lựa chọn là một người bình phàm sống một cuộc đời bình thường.
Cuộc đời Trần Tư Ngọc vốn là một màu u tối, xám xịt cho đến ngày cậu đến Đông Minh, rực rỡ như ánh mặt trời bước vào cuộc đời cô.
“Thế giới mà cậu nói tới thật lớn, con người mà cậu nói tới thật phức tạp, tôi không giống như cậu là một thiên tài, một đứa trẻ bình thường như tôi thì hiểu được bao nhiêu chứ?
Thế giới ngoài kia, tôi không hiểu, không muốn hiểu, càng sẽ không nguyện vì nó mà cải biến bản thân, nhưng tôi nguyện… vì cậu mà thay đổi”._
PHẦN I
Trong cuộc đời của mỗi con người đều có những việc mà dù muốn hay không bản thân chúng ta phải chấp nhận thỏa hiệp; đó có thể duy nhất một lần hoặc có thể là lặp lại nhiều lần, nhưng dù là gì đi chăng nữa, lần đầu tiên bao giờ cũng là một trải nghiệm khó quên nhất.
Lần đầu tiên đặt chân đến Đông Minh, Đoàn Hạ Thiên đã yêu thích mảnh đất ven biển này. So với những dãy kiến trúc san sát, vô số những con đường nhỏ giao nhau không theo một quy tắc nào, hay tiếng máy móc, xe cộ ồn ã thường trực của thủ đô, mảnh đất này thực sự khác biệt và yên bình hơn nhiều.
Đông Minh là vùng đất nằm cạnh biển, địa hình nơi đây không bằng phẳng mà cao dần về phía bắc. Nếu đứng ở chỗ núi đá vôi cao nhất của phía bắc, có thể nhìn bao quát toàn bộ đường bờ biển hình vòng cung như đỉnh củ chiếc gương miện ngọc trai long lanh đội trên mái tóc xanh thẳm, nõn nà của nữ thần biển cả. Hạ Thiên ngồi trên một tảng đá nhìn về phía xa, trước những con sóng dập dìu, chạm bờ tung bọt nước trắng xóa, gió lạnh mang vị mặn của biển ập vào mặt làm ướt vài sợi tóc mái đen tuyền của cậu. Tóc của cậu có chút xoăn, cộng với cách ăn mặc chỉn chu, cùng làn da trắng bệch yếu ớt của một cậu bé thành phố, trông Hạ Thiên rất khác biệt so với những đứa trẻ đen nhém nơi này.
Nhìn biển cả rộng dài trước mặt, Hạ Thiên hoài nghi nếu không phải thỉnh thoảng nghe đâu đó tiếng bom nổ từ nơi nào đó xa xôi truyền đến, có lẽ cậu đã thật quên mất là mình đang sống trong thời chiến rồi. Hạ Thiên không thích chiến tranh, nhưng cậu lại nhận ra rằng nếu không có chiến tranh, có lẽ giờ cậu vẫn đang giống như một con rối của mẹ, sống một cuộc đời nhàm chán trong những bức tường bí bách của thủ đô. Con người chính là như vậy, khi chúng ta hướng tới một thứ gì đó, luôn mong tốt hơn một chút, nhiều hơn một chút, hoàn mĩ hơn một chút, lại không để ý rằng thực tại không phải chúng ta muốn là có thể, con người sống trong cuộc sống này, có càng nhiều là không theo ý mình.

Hạ Thiên lấy từ trong chiếc cặp da nhỏ đeo bên người mình ra một chiếc kèn Harmonica nhỏ cũ. Chiếc Harmonica Tremolo nhãn hiệu Yamaha này là quà mà bố của cậu tặng cậu nhân dịp sinh nhật năm tuổi. Hạ Thiên vuốt nhẹ chiếc kèn, trong đầu bất chợt hiện lên hình dáng mơ hồ của ba cậu, đã vài năm rồi cậu chưa gặp ba.
Trong sự dịu dàng của đồng hoa xuyến chi vang lên giai điệu của bản nhạc Canon In C êm đềm mà rạo rực; đôi cánh hải âu vươn mình bay tới mặt trời; cánh buồm buồn bã lấp ló nơi mặt biển xa xôi; năm tháng giống như áng mây sặc sỡ cuối đường chân trời, giơ ra trước mặt bàn tay nhiệt huyết của tuổi trẻ tưởng chừng có thể nắm lấy nhưng thực ra cái gì cũng nắm không được.
Đúng lúc này, dường như cảm nhận được điều gì, Hạ Thiên nhìn về phía đường ray uốn hình vòng cung trải dọc theo đường bờ biển, từng cột khói của đoàn tàu hỏa đang chạy tới. Đoàn tàu này xuất phát từ thủ đô đi về phía nam, vài hôm trước Hạ Thiên cũng chính là ngồi trên đoàn tàu này đi tới Đông Minh; không biết vì sao, cậu đột nhiên nghĩ tới những người ngồi trên đoàn tàu đang đi kia, số phận của con người trong thời chiến này giống như những cánh hoa ở đồng hoa xuyến nơi đây, mặc sức vùng vẫy kết cuộc vẫn là bị gió cuốn đi, phiêu bạt, vô định.
Bao nhiêu con người ngoài kia, có rất nhiều ước mơ, rất nhiều mộng tưởng, nhưng có thể có bao nhiêu người có thể sống xót để thực hiện được chúng?
Cái giá của hòa bình, thực sự, thực sự rất đắt.
Buổi sáng không nắng.
Thời tiết buổi sáng lành lạnh, vài đóa mây trắng lập lờ giữa nền trời xanh như một đứa trẻ trong giây phút hân hoan, ngóng đợi món quà đầu tiên trong cuộc đời. Cuộc đời càng dài sẽ lại càng trở lên phức tạp; trưởng thành khiến con người ta phải suy nghĩ nhiều hơn; niềm vui không còn thường trực mà là ốc đảo lạc lõng giữa sa mạc khô cằn bị gió cát che đậy, một chút hạnh phúc cuối cùng cũng bị phai mờ trong vết thương sinh mệnh.
Ngày đầu tiên đi học của Hạ Thiên ở Đông Minh lặng lẽ bước tới.
Hạ Thiên đeo chiếc cặp da nhỏ của mình bên hông đi theo sau một cô gái trẻ mặc bộ đồ công chức bằng vải xanh thô quân đội, thỉnh thoảng lại đưa mắt lên nhìn cô gái trước mặt mình.
Hôm nay là ngày Hạ Thiên tới trường mới nhận lớp, lúc cậu tới cổng trường, cô giáo chủ nhiệm lớp của cậu đã đứng đợi cậu ở đó. Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô, Hạ Thiên thực sự đã nghĩ mình nhìn thấy nàng tiên cá xuất hiện trong giấc mơ của mình. Phía trước cổng trường cấp một có một cây đa già không biết đã trồng bao nhiêu năm, nó rất lớn, tán lá trải rộng, đâm thẳng vào trời xanh, tỏa ra hơi thở của năm tháng xa xưa.
Trong quãng thời gian ngắn ngủi mà lại lê thê của cuộc đời, đại đa số những người chúng ta gặp mặt sẽ lãng quên ta hoặc sẽ bị ta lãng quên, nhưng cũng có số ít người bước qua cuộc đời chúng ta mà để lại những dấu ấn và ý nghĩa đặc biệt, một vài người mang đến niềm vui, một vài người để ta hiểu nỗi đau, tiếc nuối, dằn vặt, bi thương đến tận cùng sinh mệnh. Sự thổn thức của lòng người giống như một ngọn lửa trong đêm tối, vừa mong mỏi ngọn lửa đó ở gần ta, tỏa ra những tia sáng chiếu rọi không gian, thắp sáng sự lung linh trần thế, che lấp cái lạnh lẽo của đời người, lại sợ ngọn lửa đó quá gần, thiêu đốt mất lớp mặt nạ mỏng manh để lộ ra sự yếu đuối thấu tâm can.
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên đột nhiên dừng lại, đôi mắt toát lên một thứ thần thái kì lạ, trong đó có do dự, có cuồng nhiệt, nhưng càng nhiều bên trong là mê man.Có người nói, thế gian này thật sự có quá nhiều người, do vậy gặp được nhau đã là duyên phận, cậu không biết thứ cảm giác này là đúng hay sai, nhưng cậu biết nếu cậu bỏ qua, cậu nhất định sẽ hối hận.
Hạ Thiên mỉm cười, một nụ cười rất lạ, kì lạ như chính con người của cậu vậy.
Diệp quay người lại sau, thấy cậu học trò mới của mình đột nhiên dừng lại, ngẩn người. Cô ngừng lại một chút, giống như nghĩ tới điều gì, liền bước tới trước mặt Hạ Thiên, khom người cúi xuống cầm lấy tay của cậu, mỉm cười, nhẹ giọng.
- Đừng sợ, cô đi cùng với em.
Diệp trở thành giáo viên dạy môn Ngữ văn của trường cấp một Đông Minh đã được một năm.Tốt nghiệp trường sư phạm, Diệp được phân công về dạy học ở Đông Minh. Cũng giống như rất nhiều sinh viên sư phạm khi ra trường khác, cô mang trong mình nhiệt huyết và kì vọng đến với công việc mới, nhưng cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng, đặc biệt với những giáo viên trẻ dạy tiểu học ở vùng nông thôn như cô. Diệp nhận ra khả năng tiếp nhận kiến thức của học sinh nơi đây rất kém, không phải chúng không đủ thông minh, mà Đông Minh thực sự quá nghèo, phần lớn thời gian trẻ em ở đây phải phụ giúp bố mẹ chúng làm việc. Học hành của lũ trẻ đối với người lớn trong xã là thừa thãi, thậm chí là một loại gánh nặng, cô nghĩ nếu không phải nhà nước có chính sách xóa nạn mù chữ, triển khai chương trình tiểu học bắt buộc, có lẽ sẽ chẳng có gia đình nào nơi đây cho con họ tới trường học. Đây là lần đầu tiên cô gặp Hạ Thiên, tất nhiên đây cũng là lần đầu tiên quan sát cậu học trò nhỏ thiên tài này ở khoảng cách gần như vậy. Diệp không chắc mình dùng từ “thiên tài” này có đúng không, nhưng từ những lời thầy hiệu trưởng nói cho cô về Hạ Thiên, nếu không phải “thiên tài” cô cũng không biết phải hình dung như thế nào về cậu bé trước mắt này. Hạ Thiên năm nay tám tuổi nhưng đã có thể giải được các bài toán của cấp hai, từ thủ đô chuyển tới Đông Minh, đứa trẻ này cũng không phải nhập học vào lớp ba mà xin thẳng lên học lớp bốn do cô làm chủ nhiệm. Diệp nghĩ nếu không phải sợ tâm lý Hạ Thiên không thích ứng được với việc vượt cấp quá nhanh, đứa bé này hoàn toàn đủ khả năng học cấp hai rồi.
…
Cảm nhận hơi ấm truyền tới từ lòng bàn tay, cậu run khẽ. Hạ Thiên không biết đó là gì, không gọi được tên, cũng không miêu tả được rõ ràng, nhưng nó như một cơn sóng lớn dữ dội nơi tâm hồn, cuốn đi tiếng ve kêu râm ran nơi sân trường, những cành phượng vĩ xào xạc trong gió nhẹ của một buổi sáng đầu thu, tiếng học sinh ngân nga bài đọc tập làm văn vọng qua khung cửa sổ xưa cũ.
Xung quanh trở lên yên tĩnh, cậu như lạc vào một không gian khác, chỉ còn tiếng trái tim loạn nhịp của cậu được vô hạn phóng to như một thước phim đen trắng tua chậm, không còn ngoại cảnh tác động, chỉ có một dòng cảm xúc đơn thuần lặng lẽ trôi đi không điểm dừng.
- Em không sao! - Mất một lúc lâu mới có thể lấy lại được bình tĩnh, Hạ Thiên vuốt mũi cố che giấu vẻ mặt ngượng ngùng của mình vừa rồi, nhỏ giọng. - Cô thực sự rất giống nàng tiên cá trong giấc mơ của em.
Diệp nhìn thật kĩ cậu bé trước mặt khiến cho cô có cảm giác kì lạ mà thân quen này, cô chỉnh vài sợi tóc mái có chút rối của cậu sang một bên tai, véo chiếc má hồng hào của cậu.
- Ừm, cô coi đây là một lời khen nhé! Đi thôi, phía trước là tới lớp rồi!
Hạ Thiên đưa mắt nhìn bóng lưng Đặng Diệp đang đi dần về phía xa, nói một câu chỉ có cậu nghe được.
- Mà em lại thích nàng tiên cá đó!