Có lẽ hồi nhỏ ai cũng từng trải qua những bữa cơm chan nước mắt. Còn t, suốt 12 năm đi học ngày nào, bữa nào cũng vậy.
Cứ đến bữa trưa, bữa tối, bố mẹ t lại mở mấy cái chương trình "tấm gương sáng", nhà nghèo vượt khó học giỏi, đường lên đỉnh Olympia, ... Không chỉ vậy, bố mẹ t còn có cả một list danh sách "con nhà người ta" để ngày nào cũng dằn mặt t.
Mỗi bữa ăn là mỗi bữa chan nước mắt. Rõ ràng bản thân cũng không phải là quá ngu, nhưng qua lời nói của bố mẹ, tự nhiên thấy bản thân ngu thật.
Thực sự rất mệt mỏi, áp lực. Đến tận bây giờ, lên học đại học rồi nhưng hàng đêm t vẫn vang vảng câu nói của bố mẹ, rồi bật dậy ngồi thẫn thờ.
"Nhìn con nhà người ta đi..."
"Nhìn chị A kìa, vừa đạt giải ba cấp quốc gia môn Anh, nhìn lại con xem, một chữ bẻ đôi cũng không biết."
"T nhặt mày từ thùng rác về đấy"
"Biết anh B con bác C không? Vừa được nhà nước cử đi du học đấy"
.....
Bây giờ học đh rồi, vài tháng về nhà một lần, bố mẹ vẫn vậy, chỉ là chuyển từ t sang em gái t. Thực sự bất lực. T không muốn em gái t cũng vậy, suốt ngày phải sống dưới cái mác so sánh...
Mẹ:" m ngu như bò"
Tôi:" thế sao mẹ còn bắt con uống sữa bò?!"
-hust cfs-