Kiểu như mình mang cái nghiệp là phải chửi cho chúng sinh tốt lên, thoát khỏi kiếp lầm than dzậy đó, chứ không phải vô tâm vô tình.
Cái tính hay chửi hay đanh đá chua ngoa nhưng coi cái gì xúc động là khóc “gớt” nước mắt.
Đé* hiểu sao lúc mình chửi người ta rất sung và rất lý lẽ, nhưng tới lúc thấy người ta khó khăn là cầm lòng không được.
Chửi thì chửi nhưng không mong muốn đứa mình chửi bị gì hết.
Khẩu xà tâm phật, miệng thì nói lời cay đắng chứ trong lòng hổng có dã tâm.
Dù chửi thì vẫn chửi đều đều không ngưng nghỉ nhưng qua rồi thì thôi, chửi xong là mất trí nhớ, quên hết những chuyện mà người ta đã làm với mình.
Chửi đúng chuyện, đúng người, đúng thời điểm, ai giận thì giận, buồn thì mình xin lỗi được chưa?
Ai làm gì trái ý là hay chửi hay nhắc nhở rất đanh đá, nhưng tại mình khó ở chứ mình đâu phải loại người chửi dzô diêng, cãi cùn.
Dù là bạn bè hay là chị em thì vẫn sẽ bị nghe mình cằn nhằn, càm ràm, chửi tới chửi lui hoài, nhưng mà mình chửi với ý tốt.
Làm việc thiện thì được mà nói lời hay là nói hổng được, phải chửi vậy mới có không khí.
Cái miệng thì chửi hoài nhưng trong lòng vẫn mong đứa bị mình chửi được sống bình yên dzui dzẻ, một đời an nhiên.
By Sài Gòn Của Tôi l Group Sài Gòn Confession