Đàn bà rời bỏ một người đàn ông không phải do khốn khó , nghèo khổ mà vì :
Trong mối quan hệ này, cảm thấy bản thân không được trân trọng.
Nhiều người phụ nữ lòng còn yêu, trái tim vương nhiều nặng nợ nhưng lại quyết định buông tay trước.Bởi, họ hiểu rằng, dù có ở lại, có cố gắng nhiều đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.
Tệ nhất trong tình yêu, chính là vẫn bên nhau. Nhưng người ta lại cảm thấy có một mình, vẫn cô đơn, tủi hờn .
Đàn ông luôn nói rằng mình còn tình cảm, nhưng họ lại đối xử với phụ nữ của mình như người dưng.
Họ xem trọng bạn bè, thiên hạ, những cuộc vui thâu đêm suốt sáng hơn người phụ nữ của mình.
Họ coi trọng việc người khác nhìn nhận đánh giá họ ra sao, hơn là cảm nhận của người bên cạnh đối với mình.
Đôi khi gặp rủi ro, gặp chuyện chẳng vui người đầu tiên họ nghĩ tới sẻ chia không phải là người phụ nữ của mình.
Cay đắng nhất vẫn là họ thà lau nước mắt cho một kẻ không dưng còn hơn là nhìn thấy người phụ nữ của mình khốn khổ, tủi hờn.
Khi ngồi với nhau, những tin tức trên chiếc màn hình vô tri, lại thú vị hơn người bên cạnh họ.
Đàn ông cả thèm chóng chán, họ nói muốn bên bạn đi suốt quãng đời còn lại, họ muốn chăm sóc bảo vệ bạn, họ muốn và họ muốn... nhưng đến khi có được người mình cất công tán tỉnh, rốt cuộc điều anh thực sự muốn là gì?
Cánh đàn ông luôn trách rằng đàn bà không khéo léo, không giỏi giang , không đủ bản lĩnh mới để người đàn ông của mình như vậy.
Xin thưa, đấy là một câu nói nhảm nhí và vô cùng nực cười.
Một người phụ nữ yêu anh hết lòng hết dạ, vì anh mà chịu đựng mọi thói xấu, vì anh mà nín nhịn mọi cảm xúc trong lòng giữ hòa khí, tình cảm gia đình yên ấm, nhưng vô tình tạo điều kiện làm chất dẫn để anh đốt lên hết thảy sự vô tâm .
Và
Khi anh xem tình yêu là trò đùa, xem cảm xúc của phụ nữ chỉ như thứ tiêu khiển, anh sẽ chẳng bao giờ có được người đàn bà yêu mình hết lòng hết dạ.
Lần nữa.
Khi không có lí do để ở lại, ra đi là điều tất yếu xảy ra.
Chung quy vẫn là sống sao thì nhận lại vậy.