[66277 like]
Đi tắm, lúc kì cọ tôi sờ thấy một cục nhô lên ở phần ngực, bèn xin nghỉ học một mình đến bệnh viện khám xem sao. Siêu âm xong, bác sĩ nói: “Có một khối u. Cháu đến một mình à?”
Tôi gật đầu, hỏi: “U lành hay u ác ạ?”
Bác sĩ đáp: “Còn chưa biết, phải phẫu thuật lấy ra mới rõ được.”
Tôi bèn nói: “Giờ thì cháu không tiện phẫu thuật lắm, sắp vào mùa thi rồi.”
“Vậy thì để bác kê cho đơn thuốc trước, nhanh làm phẫu thuật đi nhé.”
Tôi ra khỏi cửa viện, lấy thuốc, đợi xe bus, cả quá trình đó cứ như đi trên mây.
Ngồi lên xe rồi, nước mắt tôi bỗng rơi không thể ngừng được. Dù có bao nhiêu người liếc nhìn, xung quanh toàn người lạ nhìn tôi với ánh mắt kì quái, tôi vẫn chỉ biết khóc như vậy.
Tôi, 19 tuổi, học năm hai, vẫn còn rất nhiều những việc muốn làm nhưng chưa được làm, vẫn còn rất nhiều điều hiếu kì đối với thế giới này, còn nhiều món ngon chưa được ăn, nhiều cảnh đẹp chưa được đến, có cả những người soulmate mà tôi chưa được gặp,….
Xuống xe, tôi vội lau nước mắt.
Về đến phòng kí túc xá, bạn bè tôi đứa đang quét dọn, đứa thì chơi game. Tôi im lặng mở máy tính, tra “bệnh xxx” trên baidu. Baidu nói: bệnh này không có cách trị.
Tôi nằm lên giường, nghĩ đến rất nhiều chuyện: đám bạn ngày xưa, dáng vẻ cao to của ba, cấp 1, cấp 2, cấp 3,… Càng nghĩ nước mắt lại lặng lẽ tuôn ra, và tôi chẳng biết phải đối mặt với tất cả chuyện này như thế nào. Tôi nghĩ, có phải mình nên nói lời tạm biệt với thế giới này rồi không, nhưng tôi còn chưa kịp quen với thế giới này cơ mà?
Vài ngày sau, tôi điều chỉnh lại được tâm trạng, chấp nhận mọi kết quả, mở điện thoại gọi báo cho người nhà. Gọi điện rồi tôi mới biết mẹ mới bị gãy tay, cha bận đi làm, em trai bận đi học, nếu bây giờ tôi báo tin bệnh tình mình thì không ổn tí nào, nên tôi đành an ủi mẹ thi xong sẽ về chăm sóc mẹ, mẹ cứ cố gắng nghỉ dưỡng đi.
Nghỉ hè, tôi mua rất nhiều bột màu và bút vẽ, một phần là vì tôi muốn vẽ lại tất cả những thứ mình thấy đẹp, một phần là vì khi tôi vẽ vời thì có thể chẳng bận tâm đến gì nữa, chỉ chăm chú vẽ người trên tờ giấy cho thật đẹp.
Tôi chẳng còn nhớ mình đã viết hết bao nhiêu cuốn nhật kí, cũng đã quên mình đã khóc ướt mấy cái gối rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng cứ thế trôi qua. Sắp khai giảng rồi, tôi đành cho cả nhà xem kết quả siêu âm của mình, còn ra vẻ bình thản, nói: “Không sao đâu ạ”. Mẹ tôi lập tức khóc không ra tiếng, không biết là cảm thấy tội lỗi hay làm sao, ôm tôi vào lòng khóc không nghỉ. Lần này tôi lại không hề khóc: “Không sao đâu mẹ, sẽ ổn thôi mà.”
Ngày hôm sau đó, tôi lên bệnh viện huyện, tìm một người quen rồi làm phẫu thuật.
Lần đầu tiên tôi nằm trên giường phẫu thuật nhìn đèn soi, cảm giác đó rất kì lạ, rất giống với nữ chính trong phim truyền hình, là một vai nữ chính cô độc. Gây mê cục bộ xong nhưng có vẻ còn chưa đủ thuốc mê, tôi mới nói rằng cho thêm thuốc nữa đi. Bác sĩ nói nhịn một xíu thôi là sẽ xong, sắp xong rồi. Thật độc ác, cảnh nắm chặt ga giường lại tái diễn, có lẽ tôi đúng là nữ chính thật…
(Đoạn này là do đau nên nắm chặt ga giường, rất giống tình tiết cao trào trong drama tình cảm dài tập…)
Khi ra khỏi phòng phẫu thuật, nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu đỏ hồng của cha tôi, tôi biết chắc chắn là hôm qua cha không ngủ nổi. Ông chỉ đến nói với tôi: “Ra được là tốt rồi, không sao rồi.”
Thuốc mê mất tác dụng, … khiến tôi mất ngủ cả đêm.
Một tuần sau, tôi nhận được kết quả phân tích, là u lành tính.
Tôi cũng chẳng biết nói cái cảm giác đó là như thế nào nữa, thế giới này vẫn còn muốn quen tôi, thật cảm ơn.
Khi vết mổ gần lành hẳn, tôi phải đi học một lớp phụ đạo để thi từ cao đẳng lên đại học. Mùa xuân của năm hai, tôi thi đỗ.
Bốn năm sau, tức là bây giờ, tôi thi đỗ nghiên cứu sinh, mọi chuyện đúng là không thể ngờ nổi. Lúc tôi viết những dòng này, nước mắt vẫn không ngừng tuôn. Phải cảm ơn một quãng thời gian như thế, trải nghiệm như thế đã khiến tôi thêm yêu cuộc sống, thêm hòa đồng thân thiện, năng nổ hoạt bát hơn và quý trọng sinh mệnh hơn.
Có lẽ trong cuộc đời này, luôn có những phong ba nho nhỏ khiến bạn và tôi cố sống tốt hơn, sống thêm chân thật hơn.
Cảm ơn những lời chúc của mọi người, chúc các bạn cũng một đời an hảo.