Sương mù ở phía trước dày đặc, quay đầu không thấy được đường lui, bạn đứng giữa lòng thế giới của chính mình, đâu đâu cũng là ngã rẽ, nhưng lại chẳng thấy nổi một tấm bảng chỉ đường. Không có bảng hướng dẫn, không có người phía trước, bạn chỉ có một mình.
Trong lòng bạn có hai nút bấm là “Bỏ cuộc” và “Kiên trì”, bạn nói với chính mình rằng chỉ cần bấm chọn nút “Bỏ cuộc”, bạn sẽ ngay lập tức trút bỏ được mọi gánh nặng. Nhưng bạn lại không làm được, bạn biết khi mình chọn nút “Bỏ cuộc”, đó không phải là buông bỏ tất cả gánh nặng mà là gắn vào lòng mình một ổ khóa.
Bạn biết mình vẫn chưa đến lúc tuyệt vọng.
Vì sao con người phải tiến về phía trước?
Bởi vì chưa đến phút cuối cùng, bạn sẽ không biết được số phận của mình ra sao, cũng không biết tương lai liệu có kết quả tốt đẹp hay không. Rồi bạn sẽ có cơ hội đến nơi bạn muốn đến, bạn cũng biết nếu mình đứng yên tại chỗ thì sẽ chẳng đi được đến đâu cả.