Nếu như có một món ăn độc ác nhất lịch sử ngành ẩm thực thì đấy chính là món chè dã man này.
Hồi học tiểu học, mình đã phải mỗi chiều ngủ dậy mang trong lòng một nỗi sợ miên man sẽ nhìn thấy cô trông bán trú với hàm răng nhe ra vàng khè cầm trên tay cốc chè đỗ đen 9,5 phần hạt và 0,5 phần nước. Mỗi lần như thế, mình rú lên một cách ai oán, rú thảm thiết, hi vọng bằng cách ăn vạ này có thể khiến cô bán trú rủ lòng thương không bắt mình ăn bữa chiều man dợ này.
Thế nhưng không, cô bán trú thộp gáy mình, cẩn trọng đặt mình ngồi lên đùi cô và tử tế xúc từng thì đỗ vào mõ* mình, bắt phải nhai bằng hết hàng vạn những hạt đỗ còn cứng hơn cả bánh chưng bị lại gạo, mồm cô cười hềnh hệch. Mặt mình thì méo xệch. Nghiêm trọng hơn, việc này lặp đi lặp lại liên tục và không có dấu hiệu dừng lại chỉ đến khi cô bán trú nghỉ đẻ thì mình mới thoát nạn.
đc* chán quá, biết thế không hét lên thì đã đé* bị chịu đựng sự quan tâm đặc biệt này
Thế cho nên bất cứ khi nào con nào thằng nào mời mình chè đỗ đen, mình sẽ tát vào mặt nó ngay, xong đé* chơi cùng nữa. Đồ khốn, chúng mày còn định hành hạ tao đến bao giờ? Tội ác khi ép người khác phải ăn một món ăn mà người ta đé* thích xứng đáng bị liệt vào hàng ngũ quân phát xít có nguy cơ gây đe doạ tính mạng của loài người đấy! đc* hiểu không?

rùa bít