Khi còn bé, chúng ta mong đến ngày làm người lớn, để rồi những ngày đã khôn lớn, chúng ta lại ước ao có một giây phút được trở về như những ngày thơ bé. Chính những người trẻ như chúng ta lại cứ ao ước, khát khao được tự do trong những tháng ngày tuổi trẻ của mình. Chúng ta cứ bắt bản thân sống o ép, phải xoay theo quy luật của xã hội, phải chiều theo miệng người đời.
Chúng ta sợ đi sai đường lạc lối, sợ những ánh mắt soi mói, sợ những tiếng cười mỉa mai, nhưng nào đâu có biết dù ta có đúng có sai, có đẹp có xấu thì người đời vẫn thường hay cay nghiệt thế. Những giây phút chúng ta mặc kệ cuộc đời, chúng ta không biến mất hoàn toàn mà chỉ là vô hình trong chốc lát.
Dù có buồn hay vui, dù có khó khăn thế nào thì cũng là chuyện của riêng mình. Còn những thứ xung quanh vẫn diễn ra như quy luật của cuộc sống, mọi người vẫn vội vàng lướt qua, những cuộc hội ngộ hay chia ly dù muốn hay không vẫn tiếp diễn… Nghĩa là, mọi sự vẫn thế, chỉ có “pin” trong tâm hồn ta thì sẽ được “sạc đầy”.