
Thích một người hào quang tỏa sáng không hề đáng sợ, dù khoảng cách giữa hai người có xa xôi thế nào đi chăng nữa, gặp được người đủ khiến bạn chấp nhận bỏ công sức để theo đuổi cũng là một sự may mắn. Có duyên gặp thì hãy trân trọng. Trong lúc chờ đợi đến ngày đó, hãy lưu lại những điều tốt đẹp mà bạn muốn giữ, biến mình thành một người đáng để chờ đợi, như vậy sẽ không uổng phí cuộc hội ngộ này.
Khi bạn hâm mộ một thần tượng, hẳn là vì thần tượng đã dạy cho bạn những điều mà trước đây bạn không hiểu, những phẩm chất toả sáng lấp lánh trên người họ chính là những thứ bạn cũng muốn sở hữu. Bạn muốn trở nên ấm áp hơn, nên bạn thích những người ấm áp, bạn muốn tin vào mơ ước, nên bạn nghe những ca khúc nói về ước mơ, bạn muốn trở nên mạnh mẽ, nên bạn thích những người mạnh mẽ mà nỗ lực.
Với thần tượng, cách tốt nhất để ủng hộ không phải là phát cuồng vì họ, mà là để người khác biết, người hâm mộ họ cũng là những người biết nỗ lực.
Nếu có thể, hãy đi xem concert bạn muốn xem một lần, đến nghe trực tiếp những thanh âm đã đồng hành cùng bạn trong tai nghe. Khi bạn đến đó, bạn sẽ phát hiện trước mắt mình, ngoài những người đứng trên sân khấu kia, còn có bạn của ngày xưa ấy. Vì đã từng cô đơn, vui vẻ hay buồn đau, còn cả những tâm trạng không diễn tả được, vừa hay tất cả đều được viết trong bài hát. Có thể người đó sẽ không bao giờ biết bạn là ai, nhưng chỉ cần bạn biết, những bài hát ấy đã cùng bạn vượt qua những tháng ngày khó khăn là được rồi.
Thích một người tồn tại giống như tín ngưỡng có thể đem đến cho bạn sức mạnh, hoặc là tìm một giấc mơ mà bạn nguyện cố gắng vì nó. Bạn sẽ vì những thứ đó mà thực sự nỗ lực, dù có vấp ngã vẫn tìm thấy được dũng khí và sức mạnh, quan trọng là những thứ đó sẽ khiến bạn bắt tay vào hành động thật sự, lấp đầy một phần cuộc sống của bạn. Không ai biết tương lai rồi sẽ ra sao, nhưng ít nhất như vậy vẫn hơn ngày ngày vô công rồi nghề.
Hôm nay tôi đột nhiên hiểu ra một chuyện, khi bạn nghe bài hát mình thích, xem những bộ phim từng xem, đi xem concert của người bạn hâm mộ, những nhịp điệu lóe lên trong đầu lúc đó không phải thứ gì khác mà chính là nhịp điệu của chính bạn. Đó là bạn của ngày trước, khi bạn tìm thấy CD của thần tượng trong tiệm đĩa cũ kỹ, khi bạn đưa lời nhắn cho người mình thích mà mặt đỏ như đứa ngốc, khi bạn miệng thề chắc nịch rằng nhất định sẽ thực hiện được ước mơ.
Những thứ đó chưa từng mất đi mà chỉ biến thành một nốt nhạc nào đó, một nhịp nào đó ẩn sâu trong tâm hồn bạn. Khi bạn lạc lối đến cùng cực, khi bạn cô đơn một mình, khi bạn bắt đầu tự thấy hoài nghi, nó sẽ kịp thời xuất hiện. Sự xuất hiện của nó quả thật rất trùng hợp vì nó vừa hay là một thứ để bạn tự cứu mình.