Bọn t yêu nhau cũng được hơn 1 năm, t thì đi làm rồi, còn ny vẫn đang học năm 2. Bình thường ai cũng nói cô ấy hồn nhiên, dễ thương. Chính vì thế t luôn cảm thấy dễ chịu mỗi khi bên em.
Nhưng càng yêu, t càng phát hiện hình như cô ấy không được bình thường như những cô gái tuổi đôi mươi khác. T khá sốc khi phát hiện hồi nhỏ em từng bị tự kỉ, lớn lên chút nữa thì em mắc chứng trầm cảm. Em lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương của cha mẹ, cũng chính vì thế mà em sống khá khép mình.
Ở Hn ngoài t ra, em không hề chơi với bất kì ai, những người em gọi là bạn đơn thuần chỉ là xã giao. Cô ấy hay trêu đùa t "Anh là người em tin nhất, nếu anh mà phản bội thì em sẽ giết anh đấy, không đùa đâu". Lúc đầu t chỉ nghĩ đấy là mấy lời vui đùa, nhưng càng ngày t càng quan ngại sâu sắc về câu nói đấy cũng như tính cách bất ổn của ny mình. Vì cô ấy có rất nhiều biểu hiện của bệnh hoang tưởng .
Cô ấy có sở thích viết truyện, những câu chuyện mà t được đọc thường có nội dung ảo tưởng vô cùng. Đặc biệt cô ấy luôn tự sống trong ảo giác do chính bản thân nghĩ ra. Cô ấy tưởng tượng có nhiều người tốt tán tỉnh mình, rồi kể lại với t y như thật. Rồi tự tưởng tượng mình sinh ra trong gia đình giàu có, luôn được bố mẹ nuông chiều. Cô ấy hay kể về bố mẹ ảo, còn tỏ ra ngưỡng mộ, yêu quý họ còn hơn cả bố mẹ thực tế.
Cô ấy vẽ rất đẹp, và luôn tưởng tượng ra con chúng t tương lai sẽ như thế nào. Rồi cô ấy vẽ hình mấy đứa trẻ, bảo đấy là chân dung con chúng mình, bắt t đem mấy hình đó về treo lên để ngắm. Thậm chí cô ấy còn mua cả đồ sơ sinh và luôn nhắc t phải tiết kiệm tiền để nuôi con.
T đi làm rất bận, không thể lúc nào cũng lăm lăm cái điện thoại trên tay để nhắn tin được. Cô ấy lại tưởng tượng ra cả 1 màn ngoại tình của t khốn nạn y như phim, còn vạch luôn cả 1 kế hoạch chỉn chu, tỉ mỉ để khiến cho t và tiểu tam ảo phải sống không bằng chết...
Cô ấy còn hay tưởng tượng em trai mình sẽ làm cầu thủ bóng đá nổi tiếng thế giới. Vì thế có rất nhiều bức tranh cô ấy vẽ em trai làm siêu sao bóng đá, còn vừa xem vừa khóc vì vui sướng.
Và mỗi khi buồn, cô ấy đều đi lang thang ngoài đường. Cô ấy có thể đi một mình ngoài đường lúc đêm muộn. Nhiều đêm t đi tìm, mọi người biết không, cô ấy còn không biết khi ấy trời tối hay sáng, chỉ biết cảm thấy vui khi đi như vậy.
T không biết phải làm thế nào để ny bình thường như các cô gái khác. Ngoài những lúc bị hoang tưởng ra thì cô ấy lại rất hồn nhiên vui vẻ như trẻ con. Giờ bỏ thì thương mà vương thì tội...
bách kinh xây cfs