Cuộc đời dài rộng như thế, vô thường như thế, sao không thể dùng chân tâm để đổi lấy chân thành?
Chúng ta đã từng đi cùng nhau, đã nắm tay nhau đi qua những đoạn đường dài, thật dài. Những ngày trời trở đông, đột nhiên em nhận ra mình đang đứng một mình trên đường đời dài đằng đẵng.
Xung quanh em người ta ồn ào huyên náo. Những ngày này nắng vàng rực nhưng gió lạnh lùng, người người cuộn mình trong chiếc áo len ấm áp.
Chỉ mình em cô lẻ giữa đường đời đông đúc. Không ai nhìn em, không ai nghe em nói. Đã từng hứa sẽ nắm tay nhau đi đến cuối con đường. Hà cớ gì buông tay? Bỏ lại em không biết nên đi đâu, về đâu?
Có rất nhiều điều, em không thể hiểu nổi, tại sao chúng ta phải làm nhau đau, khi cuộc đời đã tràn đầy mỏi mệt như vậy?
Em ôm cây đàn ghi ta, gẩy vài nốt nhạc, giai điệu buồn chầm chậm như một buổi chiều thu. Chẳng có gì, chẳng còn gì quan trọng cả. Những người bạn đến và đi trong cuộc đời em. Anh cũng đến rồi đi trong cuộc đời em.
Như nghĩa địa hoang tàn, trái tim em như nghĩa địa hoang tàn chôn giấu những điều đã cũ. Chúng thối rữa, hoai mục trong tim em. Em chẳng còn gì, chỉ biết ôm cây đàn và hát bản tình ca của một người dưng viết cho ai đó.

Trái tim em chẳng còn đau đớn, nước mắt cũng chẳng còn rơi. Chỉ còn nỗi cô đơn đằng đẵng giày vò ngày đêm. Cuộc đời dài như thế, nhìn về phía trước, em chẳng biết nên sống thế nào cho những ngày đương tới. Mỗi ngày nặng nề kéo lê cây kim giờ, kim phút, kim giây. Mặt trời mọc ở đằng đông và lặn ở đằng tây, nhưng nỗi cô đơn của em lúc nào cũng ở đó, ở ngay đây, ngay thời điểm này, không gian này.
Anh từng nói rằng em cứ viết đi viết lại một kiểu hoài. Nhưng nỗi cô đơn trong em chỉ có một kiểu mà anh?
Đúng vậy, em chỉ có nỗi cô đơn và những kỷ niệm cũ mòn trong tim mình. Bởi vì nỗi cô đơn ấy quá nặng nề, nó đè nặng cuộc đời em, đến nỗi em chẳng thể bước về phía trước và bắt đầu tất cả. Em vẫn ở đây, như con ốc sên cuộn chặt mình trong lớp vỏ cô đơn dày và cứng.
Nỗi buồn em, anh không thể hiểu được. Cũng như cuộc vui anh, em chẳng thể nào theo cùng.
Mình chẳng thể đi cùng nhau đến cuối con đường, đó không phải duyên số, đó là sự khác biệt, đó là cái buông tay của anh…
Tạm biệt, người đã từng!
27/11/2019
Nguyên Lê