Câu chuyện ngày em 17 tuổi, nhiều mơ tưởng, đầy mộng mơ, chẳng toan tính và lo nghĩ gì nhiều. Cũng chẳng đủ chín chắn để nghĩ, liệu người ấy có thể chăm lo cho mình được không, bảo vệ cho mình được không. Em cứ yêu hết mình, thương hết mình. Bằng mọi thứ em có. Không màng tới chuyện ngày mai, chúng ta sẽ ra sao thế nào
Hôm nay, khi là một cô gái 22 tuổi. Em lại chẳng còn có thể yêu một cách hồn nhiên như vậy nữa. Không ngờ rằng chỉ 5 năm, mà mọi thứ thay đổi đến như vậy.
Anh biết không, chúng ta năm 17 tuổi ở cạnh nhau.
Còn chúng ta của năm 22 tuổi, gì cũng có chỉ có điều mình không còn là của nhau nữa.
Tình yêu của năm 22 tuổi sóng gió quá. Chẳng còn hồn nhiên và mộng mơ như 5 năm trước. Em và anh, chúng ta đều nghĩ nhiều hơn. Để rồi, em thấy không còn tin tưởng vào tình yêu của chúng mình nữa. Chúng ta thấy mọi lỗi lầm của nhau, thấy mọi khuyết điểm, mọi sự thiếu sót. Và rồi, không đủ sự cố gắng, chúng ta rời xa nhau.
Em thấy anh thiếu nhiều hơn những gì em cần, còn em lại vụng hơn những gì anh nghĩ....
" Sai lầm lớn nhất anh mang trong cuộc đời, là đánh mất em khi ta tuổi đôi mươi..."
Chẳng biết từ bao giờ, em cứ nghe bài hát ấy. Dẫu biết rằng, lỗi chẳng của riêng ai. Nhưng em cứ buồn mãi.
Phải chăng chúng ta được sống lại những năm tháng tuổi trẻ. Để không lầm lỡ, không đi sai đường, rẽ sai hướng. Và yêu sai người !
Phải chăng chúng ta được sống lại những năm tháng tuổi trẻ. Để một lần nữa, được yêu ai đó không màng cuộc sống không có những suy nghĩ tính toán lo toan 💕💕

chuyencuahanoi