Không hiểu sao, cùng một thứ đồ ăn, mùi vị cũng giống y chang nhau, nhưng ăn trong lớp thì ăn còn ở nhà thì cạy miệng cũng không ăn.
Giống như tất cả đồ ăn trên đời này đều trở nên ngon hơn khi được ăn trong lớp dzậy đó.
Là khi cái cảm giác lo sợ bị giáo viên bắt cũng không chiến thắng nổi niềm đam mê ăn uống trong lớp.
Nhiều khi có miếng bánh tráng vụn san sẻ cho nhau mỗi đứa có một miếng chút xíu mà ăn thấy tràn đầy tình đoàn kết, tình nghĩa đồng bào.
Cái gì lén lút nó cũng dzui và kích thích hơn những cái công khai, ăn trong lớp là một trong những trường hợp đó.
Mỗi lần ăn đều biết thân biết phận ăn lén lén, ăn kín đáo, nhưng tự nhiên ăn một hồi là lộ hết trơn.
Mấy đứa hay ăn vụng trong lớp, thường đi học mang tập sách thì ít, còn mang đồ ăn dự bị thì nhiều.
Ngồi ăn trong lớp sợ thầy cô phát hiện một, sợ mấy đũy trong lớp phát hiện rồi xin, xong rồi lan truyền đi hết hớp thì sợ tới mười lận.
Có những bữa đi học, quyết tâm là mình sẽ học hành đàng hoàng, nhưng đé* hiểu sao tới hồi được bạn bè rủ ăn, thì vẫn vui vẻ nhập cuộc.
Ăn vụng trong lớp cũng đâu phải lúc nào cũng may mắn được ăn trót lọt đâu, có lần vừa đưa đồ ăn lên miệng, chưa kịp khép miệng lại là bị phát hiện cmnr.
Ăn trong lớp cũng không phải là do mình đói khát gì, mình ăn vì tình nghĩa bạn bè, vì đam mê là trên hết.