Không phải kiểu khó ăn khó ở, cái gì cũng chê cũng không chịu ăn, nhưng đé* hiểu sao thường xuyên rơi vào tình trạng không biết ăn gì.
Hết hai phần ba thời gian trong ngày là dùng để suy nghĩ về sáng trưa chiều tối sẽ ăn cái gì.
Đi chơi với bạn thường xuyên xảy ra tình trạng đùn đẩy nhau trong việc chọn chỗ ăn, vì đứa nào cũng không biết ăn gì.
Lâu lâu phát hiện ra chỗ ăn mới là thấy trong lòng dzui vk*, vì trong vài ngày tới sẽ đỡ phải suy nghĩ lại.
Người ta thì dùng đầu óc để nghĩ ngợi mấy chuyện lớn lao vĩ mô, còn đầu óc mình toàn dùng để nghĩ về đồ ăn, nhiều khi cũng thấy hơi pùn.
Mỗi lần đi ăn chung mà bị hỏi ăn cái gì là cảm thấy áp lực, thấy căng thẳng, cảm thấy bị dồn vào đường cùng.
Mấy cái ý tưởng xàm lo* thì nghĩ ra nhanh lắm, nhưng có mỗi việc phải ăn gì thôi thì không nghĩ ra.
Kiểu như nghĩ tới ăn cái gì thấy cũng chán, nhưng không ăn thì đói thấy dime luôn.
Nhiều khi mới ăn xong, đang no cành hông, nhưng trong đầu vẫn miên man lo sợ về cử tiếp sẽ phải ăn gì.
Mình nói mình ăn gì cũng được không phải là mình xạo lo* hay gì, mà mình ăn gì cũng được thiệt, chỉ cần không bắt mình phải nghĩ là được.