
Có quá nhiều cảm xúc động lại trong mình, khi mà mình đến với Thiên Kim Báo Thù của tác giả Nhất Niệm Trầm Hoan.
Khi bạn còn trẻ, bạn hòa mình vào những cuộc chơi vô tư. Đến một độ tuổi nào đó, bạn chợt nhận ra rằng gia đình là bến đỗ bình yên nhất. Những lúc chúng ta vấp ngã trên đường đời, chúng ta sẽ dễ dàng đứng lên hơn bất cứ lúc nào, khi chúng ta có một nơi để tìm về. Trưởng thành, có nghĩa là không còn những phép thử Đúng - Sai. Mỗi một con người, đều phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Có người lựa chọn đúng, có người lựa chọn sai, có người lựa chọn những điều khiến người ta không thể hiểu được. Và rồi, những kẻ nhân danh tình yêu, lựa chọn làm người thứ ba, phá hoại gia đình người khác, phá hoại bến đỗ bình yên của những đứa trẻ còn đang loay hoay giữa dòng đời.
Làm người thứ ba, có gì là đáng tự hào, đáng để tranh đua, đáng để bất chấp tất cả, đáng để mất nhân tính đến nỗi giết người? Sau lần hại chết mẹ ruột Lâm Sở Sênh, sau lần lập kế hại chị em Lâm Sở Sênh, mẹ kế Lâm có mang trong mình chút áy náy, chút cắn rứt lương tâm nào không? Hay là, lương tâm của bà ta đã bị quyền thế cắn nuốt mất rồi?
Mình sợ nhất là thấy cảnh gia đình tan vỡ, những đứa trẻ bơ vơ, ánh mắt tràn đầy mong chờ, về một gia đình có đủ mảnh ghép. Đi lên hay gục ngã, sau cú sốc gia đình, là một sự lựa chọn đầy khó khăn. Lâm Sở Sênh lựa chọn bước về phía trước, trả thù những kẻ không bằng súc sinh kia. Thời gian đã chứng minh, sự lựa chọn của cô là đúng. Cô thành công, kẻ ác phải trả giá, bản thân cô cũng tìm được tình yêu cả đời.
À, viết tới đây thì đói bụng, mình đi ăn cơm cái đã, hẹn các bạn vào bài khác =)))
Huỳnh