Đó là khi nhìn thấy bố mẹ dần dần già đi, bản thân mình lại chưa có đủ năng lực để nuôi bố mẹ, vẫn để bố mẹ phải vất vả.
Đó là khi biết được bố mẹ tôi vì tiết kiệm chút tiền đi xe, mà đã đi bộ rất lâu, rất lâu.
Trước lúc bố tôi mất, đã không còn nói được lời nào, cũng không còn đủ sức lực, nhưng bố vẫn cứ ôm tôi như thế, và ôm rất lâu. Khi ấy nước mắt tôi không ngừng rơi, nhưng không dám khóc lớn tiếng. Lúc bố lâm chung đã rơi nước mắt, đó cũng là lần đầu tiên trong suốt cuộc đời 21 năm của mình tôi nhìn thấy bố mình khóc.
Khoảnh khắc muốn khóc nhất còn cái nào ngoài việc khi bố bạn trao tay bạn cho người con trai khác trong ngày hôn lễ chứ!
Ngày 1/10/2014, người bà tận tay dìu dắt nuôi lớn tôi đã qua đời vì bệnh ung thư. Từ lúc kiểm tra đến hôm cuối cùng, chỉ diễn ra vỏn vẹn trong 21 ngày. Ngày hôm đó ở phòng bệnh, tôi có dẫn theo bạn trai đến cho bà nhìn mặt. Bà tôi đã nói một câu như thế này: "Đứa cháu gái này của bà làm việc gì cũng có chút tùy hứng, hi vọng cháu hãy nhường nhịn nó nhiều một chút!”. Phút giây đó, tôi đã không cầm được nước mắt.
Năm lớp 12, áp lực học của tôi rất lớn, có một lần gần như là suy sụp, tôi bèn gọi điện thoại cho bố. Bởi vì không dám khóc lớn tiếng nên cứ cắn chặt lấy môi, không nói ra được lời nào. Khi ấy bố tôi cũng rất căng thẳng, nói với tôi: "Con ở đâu, đừng đi đâu hết bố đến đón!". Kể chuyện này cũng chẳng muốn nói gì nhiều ngoài câu Con yêu bố lắm!
Đó là khi bạn phát hiện tóc bạc của mẹ ngày một nhiều. Đó là khi bạn phát hiện tóc của bố ngày một ít đi. Đó là khi bạn nhìn thấy lưng của ông bà mình ngày một còng đi.
Sau khi thi chuyển cấp thì hai chúng tôi mỗi đứa một phương. Có lần tôi nhìn thấy đứa bạn thân đăng tấm ảnh nó chụp chung với bạn mới, trong câu chuyện của nó cũng đã không còn tôi nữa rồi. Nghĩ thôi cũng thấy tủi thân muốn khóc.
Có lần bố tức giận mắng tôi, bảo tôi muốn đi bao xa thì bao xa. Tôi liền giập cửa bỏ qua nhà đứa bạn ở đấy 3 ngày. Ngày thứ 3, bố gọi mười mấy cuộc điện thoại cho tôi, tôi đều không hề bắt máy lấy một lần. Sau đó thì điện thoại nhận được tin nhắn của bố: "Còn đủ tiền dùng không?". Khi ấy tôi không kiềm lòng được gọi lại cho bố, khoảnh khắc nghe được giọng bố tôi không nhịn được òa khóc dữ dội, bố bảo: "Về đi con, bố sai rồi, bố chỉ là tức giận nói thế thôi con đừng để tâm".
Có lần chê mẹ càm ràm nói nhiều, mẹ đã nói với tôi: "Yên tâm đi, mười mấy năm nữa thì cô chẳng nghe được tôi càm ràm thế này nữa đâu".
Đó là khi tôi nhìn thấy bàn tay từng ôm tôi của anh ấy, bây giờ đang nắm lấy tay của người con gái khác. Đó là khi tôi biết anh ấy đã yêu người khác rồi nhưng bản thân mình vẫn không thể quên được anh ấy!
Là khi bố nói với tôi rằng: "Mai này con lấy chồng đừng có kể với bố những chuyện buồn giữa hai đứa, vì con thì sớm muộn gì cũng tha thứ cho nó nhưng bố thì không thể".
Thời điểm mà bố tôi mất chưa bao lâu, khi về nhà tôi vẫn gọi: "Bố, con về rồi đây!" như thói quen, nhưng xung quanh chỉ còn là không gian vắng lặng. Phút chốc cảm giác cứ như bị nghẹn lại, một cảm giác đau khổ khó thể hình dung bằng lời nói.
Mỗi lần nghĩ đến việc rồi sẽ có một ngày bố mẹ rời xa mình, tôi đều khóc ướt cả gối!
Có lần tôi chê mẹ càm ràm phiền phức, có lớn giọng nạt nộ mẹ một tiếng. Khi đó tôi đang ở trong nhà tắm, còn mẹ thì ra phòng khách. Khi nói xong tôi phát hiện không có tiếng đáp trả, bèn len lén nhìn ra ngoài, nhìn thấy mẹ đang đứng quay lưng về phía mình mà lặng lẽ lau bàn, không nói lời nào. Tự dưng khi nhìn thấy bóng mẹ như thế thì nước mắt liền tuôn rơi. Sau lần đó tôi cũng hạ quyết tâm không để mẹ phải buồn thêm lần nào nữa!
Đó là khi mẹ cái gì cũng đều mua cho tôi, nhưng khi mua cho mình mỗi hộp kem dưỡng da mà mẹ cũng chê đắt!
Năm đầu tiên khi tôi đi học xa nhà, có lần bố mẹ đến thăm và ăn cơm cùng tôi, nhưng khi ấy tôi cứ mải lo nghịch điện thoại. Bố bảo tôi, tôi còn già mồm cãi lại bố. Trên đường tiễn bố mẹ ra trạm xe lửa, không khí vẫn khá nặng nề. Sau khi tôi tiễn bố mẹ về thì nhận được tin nhắn của bố: "Con gái, bố sai rồi, không nên tức giận với con". Lúc đó nước mắt tôi rơi như mưa, không thể ngừng khóc. Hiện tại khi viết những dòng này vẫn không kiềm được nước mắt.
Đối với tôi là những khi tôi vô cùng, vô cùng nhớ nhà, là khi cảm thấy vô cùng uất ức và đau lòng, là khi tôi gọi điện cho bố và nghe được giọng bố cất lên ở đầu dây bên kia. Lần nào cũng không cầm được nước mắt cả!
Hồi học cấp 3 tôi học nội trú trong trường, có lần bố làm cơm chiên thịt bò cho tôi mang đến cho tôi, kết quả sau đó tôi lại bất cẩn trượt chân té ngã, làm đổ cả hộp, uổng phí hết cả. Khi ấy tôi đã khóc, không phải là vì không ăn được cơm, mà vì cảm thấy mình thật có lỗi với bố biết bao!
Ngày bố tôi qua đời, bố mở mắt nhìn tôi lần cuối, khi ấy bố đã không nói ra lời nữa, chỉ có nước mắt là vẫn chảy. Bố chỉ nhìn tôi trong vài giây như thế thôi nhưng khoảnh khắc ấy đối với tôi đã trở thành vĩnh hằng. Sai đó tôi khóc lóc dữ dội, cứ vừa ôm bố vừa gọi tên bố, lau nước mắt trên mặt bố, và chỉ có thể bất lực nhìn bố xa tôi mãi mãi như thế. Giờ nhớ lại tình cảnh ngày hôm ấy vẫn không cầm được nước mắt.