[GIỚI THIỆU]:
**Một cậu trai, vẻ như rất si tình, luôn nhung nhớ về một "mối tình" giữa cậu ta và một tên khốn (trong thâm tâm mình, cậu ta đã luôn nghĩ như thế).
Một tên khốn, nhưng có vẻ bề ngoài của một con người đẹp đẽ có thể thu hút bất cứ ánh nhìn nào của những người xung quanh. Tên khốn ấy, không yêu bất cứ ai ngoài bản thân mình. Và sau cái chết thảm của người cha, hắn vẫn đang cố gắng kiếm tìm một sự thật!
Cuối cùng, là một cơn mưa mùa Hạ. Cậu ta dong dỏng cao, ánh mắt hẹp dài, sâu thẳm. Cậu ta đến vào một cơn mưa mùa Hạ, nói rằng mình thích đọc Dostoevsky, luôn thao thao về ông ta một cách mê đắm.
Câu chuyện giữa ba con người mang những tính cách khác nhau, giữa ranh giới thiện - ác, giữa đam mê cuồng say đầy nhục dục của tuổi trẻ, giữa những lựa chọn...cùng khao khát khám phá ra những bí mật đen tối của bản thể, của chính con người mình. Để rồi...!
Thể loại: nam/nam, câu chuyện mang màu sắc khá u tối, kết hợp với một chút phiêu lưu, trinh thám.**
Phần I: SUMMER TIME
1.
Tôi đang ngồi bên cạnh Jay, bên mùa xuân, tháng Hai. Trời đang mưa, cảm giác lạnh trở nên rõ rệt hơn. Jay bảo, nếu giờ ở quê nhà cậu, sẽ chẳng ai nghĩ tới chuyện sẽ đi ra ngoài, đi một mình, ngồi một mình trên vỉa hè giữa thời tiết mưa ẩm tháng Hai như thế. Dòng người vẫn qua lại trên đường phố, chật như nen vào giờ cao điểm, cảm giác lạnh rõ rệt in dấu trên đôi bàn tay mình. Thi thoảng, tôi lại khẽ suýt xoa.
Lạnh lắm sao, Jay quay sang tôi hỏi, giọng điệu nửa như ân cần, nửa như đùa giỡn. Jay luôn vậy! Tôi cười trừ, rồi thọc hai tay đang lạnh cóng, tê đi mất cảm giác vào trong túi áo khoác khá dày đang bận trên người, nhưng vẻ như mọi thứ vẫn không ổn lắm. Tôi nhìn sang phía Jay, cậu ta chỉ đang mặc độc một chiếc áo len màu rượu chát, trước ngực có thêu một chữ H khá to, giống như sợi kim tuyến, óng ánh.
Tôi bảo Jay, nếu có thể thì cho mình một điếu thuốc. Jay cười, trong túi áo của cậu lúc nào cũng thủ sẵn một bao thuốc cùng chiếc bật lửa, như một thói quen hay như chuyện bất kỳ cậu con trai mới lớn nào đều thủ sẵn trong túi mình vài chiếc bao cao su. Tôi bật cười trước suy nghĩ của mình, Jay không để ý khi cậu mải mê lục tìm chiếc bật lửa trong túi quần trước, sau của mình.
Khi Jay tìm thấy, rồi đưa cho tôi điếu thuốc. Ngậm trên môi, Jay ra hiệu tôi ghé đầu lại gần cậu để châm lửa. Hai tay khum lại che gió lạnh. Jay bật tách chiếc bật lửa. Tôi khẽ rít một hơi thật nhẹ để cho lửa bén vào điếu thuốc. Lửa bén, hít một hơi thật dài, sâu, bất thình lình nhả khói ra. Lọn khói mỏng manh, cuộn tròn rồi tan biến trong thinh không, mất dạng.

Jay cũng ngậm trên môi một điếu thuốc, động tác châm lửa, rít nhẹ rồi nhả khói ra của Jay trông thật chuyên nghiệp. Jay nói thêm, cậu bắt đầu hút thuốc từ năm mười bảy tuổi rồi.
Jay lặng lẽ cất chiếc bật lửa màu bạc bóng láng vào trong túi quần phía bên trái của mình. Cậu khẽ ngả lưng về phía chiếc ghế, chưa vội nói gì, như bao lần. Thông thường giữa chúng tôi để bắt đầu một câu chuyện, có thể ngắn, có thể dài, nhưng thú thực chúng tôi phải mất một khoảng thời gian ngắn để có thể bắt đầu câu chuyện đó. Như hôm nay cũng vậy!
Tôi rít một hơi dài, rồi khúng khắng ho, vì lâu lâu tôi mới hút một điếu. Jay thoáng quay lại nhìn, gương mặt đẹp đẽ ấy không mấy khi biểu lộ cảm xúc. Có đôi lần tôi muốn nói với Jay rằng, cậu thực sự có một gương mặt đẹp đấy, như tài tử điện ảnh vậy. Như một biểu tượng văn hóa của thập niên 50, ý tôi là như James Dean vậy! Có lần tôi để ý thấy trong ví của Jay có một hình ảnh nhỏ của Dean. Nhưng tôi đã tự ngăn cản mình nói ra những điều ấu trĩ như thế, nhất là trước mặt Jay. Có lẽ cậu không thích nghe những điều phù phiếm, vả lại cũng đâu có cần thiết cơ chứ!
“Sao cậu về đây Jay?”
Tôi bắt đầu câu chuyện, luôn bằng những câu hỏi.
Jay chưa vội nói, từ từ nhả đụm khói vào trong không khí. Trời đang có dấu hiệu mưa phùn.
“Mình nhận được một vài thông tin về cha, mà mình nghĩ là sẽ hữu ích, dù chưa thực sự chắc chắn.” – Jay nói, rồi tiếp tục rít một hơi thuốc thật dài. Mặt Jay dãn ra nhưng không có gì là thư thái.
“Ai đã báo tin cho cậu?”
“Mình không biết. Chỉ là một email thôi.”
“Một email?”
“Một email từ một địa chỉ lạ hươ lạ hoắc, nhưng mình vẫn cứ về. Có thể mình nhớ chỗ này quá. Và…”
Jay cười, mắt cậu nheo lại, ngập ngừng, để lộ rõ những nếp nhăn nho nhỏ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy. Những nếp nhăn ấy không làm cho gương mặt Jay trở nên già đi, mà ngược lại làm cho gương mặt cậu càng trở nên thu hút hơn mà thôi. Bởi có lần, ở Blue Night, một gã bartender già dặn nào đó đã nhìn Jay một cách say đắm, nhưng khi ấy Jay không hề để ý tới ai ngoài những vũ điệu cuồng say của mình.
“Thật lạ!” Tôi đáp gọn lỏn.
Jay không nói gì nữa. Chúng tôi tiếp tục hút thuốc. Khi ấy, trời bắt đầu mưa to hơn.
Chúng tôi bước dọc vỉa hè bên đại lộ vắng hoe, những cửa hàng đóng kín, bệu rệu. Một vài quán tạp hóa vẫn mở, đâu đó tôi có thể nghe thấy giọng của một ca sĩ nhạc Jazz đang rên rỉ, buồn thảm hết sức.
Tôi không buồn nhìn đồng hồ, đoán chừng chắc hơn 9 giờ tối gì đó. Đại lộ dẫn về khách sạn nằm gần vùng ngoại ô, nên tầm giờ này sẽ vãn người, hầu như không có ai thì đúng hơn.
Trời đã ngớt mưa, mưa phùn nên chẳng thấm vào đâu, nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy lạnh. Mấy ngón tay lạnh buốt, tôi thọc sâu vào trong túi áo khoác mình đang mặc, nhưng chẳng cảm thấy hơi ấm đâu. Có lẽ nó đã trượt theo những ngón tay và rơi đâu đó trên đường. Nghe thật nực cười.
Jay đi trước tôi, cái dáng người gầy mỏng của cậu lướt nhanh trên mặt đường hệt như một cái bóng. Nếu tôi không quen Jay, mà có vô tình bắt gặp cậu đâu đó trên đường vào một ngày tương tự như thế này, tôi nghĩ rằng, khi đó mình đã gặp ma, hay một dạng linh hồn gì đó. Tôi không tin vào chúng nhưng tôi đã nghĩ thế, ngay cả giáo sư đại học của chúng tôi cũng đã từng thuyết phục chúng tôi tin như thế. Vài sinh viên trong lớp bảo, có thể khi đó ông đã say. Tôi không tin là ông ấy đã từng uống rượu trước đó.
Một lát sau, Jay đứng lại đợi tôi. Ngoảnh mặt nhìn tôi và cười, nó làm tôi nhớ tới những này còn học ở Leningrad và giờ là Saint Petersburg. Đôi khi, tôi thường hay nhầm lẫn giữa hai địa danh ấy. Tôi cũng không giỏi về chuyện xác định vị trí cho lắm. Chỉ là khi ấy, ở cái thành phố lạnh giá ấy, Jay cũng đứng đợi tôi như thế, trên một đại lộ heo hút gió, giữa mùa đông, không gian trắng xóa của tuyết trắng đang phủ lên tất cả. Mọi thứ đều đang bị nhấn chìm trong cái màu trắng nhàm chán ấy!
Tôi bước nhanh hơn. Jay vội quàng tay qua vai tôi một cách dễ dàng vì tôi thấp hơn cậu hẳn một cái đầu.
Chúng tôi sóng bước bên nhau cho tới khi đứng trước Dolphin. Đó là khách sạn Jay thường ở mỗi khi về thành phố. Tôi định tạm biệt Jay thì cậu vội lên tiếng đề nghị.
“Hôm nay ở lại cùng mình được không?”
Tôi hơi chần chừ, nếu không về con mèo của tôi sẽ phải nhịn đói đêm nay, nhưng đó chỉ là một cái cớ. Con mèo sẽ không bao giờ chết đói cả. Đôi khi nó vẫn có thể tự kiếm ăn được một mình. Đôi khi nó chẳng cần tới sự chăm sóc của tôi. Đó là một con mèo thông minh nhất mà tôi từng sở hữu. Hoặc nếu nó nói thì bà lão hàng xóm tốt bụng của tôi sẽ cho nó ăn.
Sau đó, chúng tôi bước lên những bậc tam cấp khắc chìm hoa văn tinh tế, nhưng không thể nhìn rõ chúng trong ánh đèn cao áp nhập nhoạng rọi chiếu từ phía bên kia đường. Dolphin là một khách sạn thực sự khác biệt… và tồi tệ. Nó nằm cách xa trung tâm và không thể đi xe taxi vào được, nên chỉ có thể đi bộ. Đôi khi việc đi bộ giữa thời tiết lạnh ẩm làm cho những vị khách tới từ một nơi xa lạ hẳn rất khó chịu, nhưng đó không phải là Jay. Jay bảo, đúng hơn là cậu ta đang rất hào hứng, khi trở về thành phố của chúng tôi, Jay chỉ có thể ở Dolphin mà thôi. Bất giác tôi ngước nhìn lên phía bên trên tấm biển hiệu có ghi chữ Dolphin Hotel, gắn đèn neon. Hình ảnh của một con cá heo uốn éo bên cạnh một người đàn bà. Lố bịch thật! Tôi nghĩ bụng. Tại sao người ta lại có thể thiết kế ra cái logo kỳ cục và đáng thất vọng đó cơ chứ!
Người phục vụ nom chừng lớn tuổi, mở cánh cửa bằng gỗ, bên trong ánh sáng đầy đủ hơn, nhưng lại vắng hoe. Jay tiến nhanh về phía quầy, lấy chìa khóa phòng cậu. Sau đó chúng tôi cùng bước đi lên phòng. Ở tầng mười hai, từ đó chúng tôi có thể nhìn bao quát vùng bình nguyên ngoại ô với những cánh đồng hoang trải dài, vài khu đô thị đã mọc lên trên đó. Thi thoảng, người ta vẫn thấy lũ bò tràn vào trong đó để gặm cỏ. Và đôi khi đâu đó giữa những bãi đất hoang, người ta lại thấy có ánh lửa nháng lên giữa đêm đen.
Jay bảo, tôi nên đi tắm trước, trong lúc đó cậu có thể làm vài điếu thuốc nữa. Biết đâu có thể đọc một vài trang sách trong cuốn Là bóng hay là hình của Dos. Luôn là Dos. Dos là lựa chọn tuyệt vời nhất trong những ngày ẩm ương này.
Khi ấy, chẳng nói chẳng rằng tôi đi thẳng vào phòng tắm. Cởi đồ, vặn nước. Nước ấm nóng khiến cơ thể tôi khoan khoái vô cùng. Tôi xoa khắp người mình, thi thoảng rên khẽ lên theo nhịp thở, theo chuyển động của đôi tay đang chà lên vòm ngực mình, xuôi xuống phần bụng, bụng dưới, rồi lại vòng ra sau…
Lúc tôi bước ra thì Jay vẫn đang hút dở điếu thuốc trên tay, bên cạnh chiếc bàn là một ly whisky vẫn đang uống dang dở. Jay lại uống. Mắt cậu lơ đãng nhìn về phía khung cửa sổ, rèm cửa bay phần phật trong gió lạnh. Phần bình nguyên rộng lớn bị màn đêm xóa sạch không thương tiếc, chỉ còn lại một màu mênh mang, tối thẫm. Thảng hoặc, chỉ có vài ánh đèn leo lét rọi từ những căn nhà tạm bợ do người vô gia cư dựng lên mà thôi.
“Cậu nên vào tắm đi Jay, mình sẽ đọc một chút gì đó trước khi ngủ. Dostoevsky chẳng hạn.” Tôi cười nói.
“Ý hay đấy! Mình cũng khoái Dostoevsky.” Jay nói.
Tôi quay lưng về phía tủ đầu giường, lấy chiếc cặp của mình, lôi từ trong đó ra một cuốn sách của Dostoevsky. Cuốn sách mà mẹ tôi khi còn sống đã từng rất yêu thích. Tội ác và trừng phạt. Bà đã luôn đọc Tội ác và trừng phạt một cách say sưa nhất mà tôi từng biết. Bà là một trong những người đọc Dos say sưa nhất mà tôi từng biết. Có lần, bà đa đưa ra một nhận định thế này, người ta sẽ rất thích Dos, thích một cách cuồng si, mê mẩn. Nhưng ngược lại, sẽ có một vài người không thể tiêu hóa nổi Dos, và thật sự kinh tởm những thứ ông viết ra.
Chật vật lắm tôi mới lôi được cuốn sách dày cộm ra khỏi chiếc ba lô lộn xộn của mình. Tôi đứng dậy, hai tay cầm cuốn sách, mắt say đắm nhìn, như thể tôi đã thất lạc nó từ lâu lắm rồi. Chẳng hiểu sao khi ấy tôi lại hào hứng như thế. Nhưng chẳng có dòng chữ nào đang chạy trong tâm trí của tôi cả.
Chưa kịp xoay người lại thì tôi đã cảm thấy Jay ở phía sau lưng mình. Cậu đặt cằm vào vai tôi và thầm thì:
“Mình nhớ cậu.”
Jay nói rồi hôn nhẹ lên vành tai đang trở nên đỏ ửng của tôi. Bối rối!
“Mình...”
Tôi ấp úng nói, hệt như lần đầu chúng tôi đã làm chuyện đó ở nhà mẹ nuôi Jay. Lần đó, chúng tôi vồn vã hơn… và cũng bất cẩn thận. Có thể vì do đau, có thể là lần đầu ai cũng đều cảm thấy như thế!
“Mình…” Tôi ấm úp lần nữa, và chưa kịp nói hết câu thì đôi môi của Jay đã quện chặt lấy môi tôi. Say đắm!
Rồi, Jay hôn mạnh lên vành tai, lên tai, rồi trở xuống tháp cổ tôi. Tay Jay đặt lên vai rồi từ từ trở xuống khuôn ngực, xoa nhẹ. Jay hôn lên má tôi lần nữa, rồi cậu chỉnh người tôi ngay ngắn. Hai tay giữ chặt sau gáy, đặt nụ hôn có phần vội vàng lên môi tôi. Tôi á khẩu chẳng nói được gì. Jay vẫn ngấu nghiến. Vô thức, tay tôi vòng qua sau tấm lưng gầy mỏng đang ướt đẫm mồ hôi của Jay, xoa khắp. Phần dưới của Jay cứng ngắc, chạm vào bụng tôi. Tôi khao khát, rồi sau đó Jay đẩy tôi xuống chiếc giường êm ái. Mùi nệm thoang thoảng hoa oải hương. Jay hôn lên khắp trán tôi, xuống mắt tôi, rồi miệng, trở xuống phía cằm và cổ. Tôi khẽ rên lên, nhịp thở không đều. Thi thoảng tôi thở gấp, như trái tim muốn bắn ra khỏi lồng ngực mình. Chúng tôi đã để cảm xúc chi phối.
“Mình nhớ cậu.” Jay lại nói, gấp gáp, giờ đôi môi cậu trở xuống phần ngực tôi. Cậu dừng lại vài giây, để thở.
Lúc này, phía dưới tôi cũng đã cứng ngắc. Jay hôn lên vùng bụng, cậu kéo nhẹ chiếc khăn tắm ra khỏi người. Tôi hoàn toàn trần truồng. Cảm giác ấm nóng và ươn ướt bao quanh phần dưới của tôi. Khẽ rên lên từng tiếng, từng tiếng. Jay tiếp tục. Một lát sau tôi ra, từng dòng chảy ứ đọng trong lòng mình bấy lâu, phun mạnh như những dòng nham thạch trên ngọn núi lửa đã ngủ cách đây một nghìn nằm.
Rồi sau đó Jay xoay người tôi lại. Cậu từ từ ấn người mình vào. Như cảm giác ban đầu, tôi gần như thét lên một tiếng. Nhưng khi ấy, cái phần ấm nóng, thuôn dài của Jay đã nằm gọn trong người tôi. Tôi dễ dàng thấy nó, rõ mồn một. Jay bắt đầu nhấp, như cơn sóng táp vào vách đá, nhịp điệu chầm chậm, rồi tăng tốc nhanh dần.
Tôi ngoái đầu nhìn lại. Jay nhắm mắt, khuôn miệng hé mở thở gấp, phần dưới cậu vẫn tiếp tục đẩy về phía tôi, đều đặn, nhịp nhàng. Những múi cơ bụng dãn ra rồi lại căng vào, cứ như thế cho tôi khi tôi cảm thấy người Jay căng cứng lên. Cậu hét lên một tiếng, từng dòng chảy ấm áp trào ngược vào trong tôi, lánh qua những cánh cửa tràn vào căn phòng nhỏ bé và bức bối.
Mọi thứ đang chìm dần vào bóng đêm!
Mọi thứ, một lần nữa lại chìm vào trong bóng đêm!
Rồi Jay đổ gục xuống người tôi, như chàng kỵ sỹ mệt nhoài sau chặng đường chinh chiến dài, thở khẽ bên tai tôi, mắt cậu vẫn nhắm nghiền. Tôi sợ cậu cứ thế mà ngủ. Sau đó, Jay xoay người nằm bên cạnh tôi. Jay hôn nhẹ lần nữa lên má tôi, chỗ gần môi, rồi Jay gục xuống ngủ thiếp đi.
Đêm hôm đó, tôi chẳng tài nào ngủ được, trong ánh sáng vàng vọt của đèn ngủ rọi khắp gian phòng xa lạ. Thảng hoặc, vài tiếng vọng xa xăm từ những cánh đồng của bình nguyên. Nếu nhắm mắt thật kỹ, tôi có thể nghe thấy tiếng gió vờn trên những tán cây bạch đàn. Xào xạc. Xào xạc. Lũ chim non hẳn đã được mẹ chúng ủ ấm trong cái tổ mới làm xong đêm hôm qua, trước khi cơn gió mùa đông cuối cùng ùa tới. Trước khi cơn mưa của mùa đông rơi xuống, thấm đẫm trên những cánh đồng trồng rất nhiều bắp cải. Tôi không thể cảm nhận được vị gì từ chúng. Không thể nào!
Rồi tôi xoay người lại nhìn Jay, ngắm nhìn từng đường nét, hài hòa thanh tú trên gương mặt bình thản ấy. Tôi khẽ hôn lên chóp mũi cao, lấm chấm tàn nhàng của Jay. Jay vẫn ngủ. Tôi cảm nhận được vị mưa của mùa đông. Những cơn mưa cuối cùng của mùa đông.
Tôi tự hỏi:
“Tôi có yêu Jay không?”
2.
“Em có yêu chị không?”
D hỏi tôi, khi chị ấy nằm dài trên chiếc giường sắp cọt kẹt của tôi. D hơn tôi 4 tuổi, nhưng tôi chưa bao giờ xưng hô kiểu người lớn với chị ấy. Với tôi, D chỉ là D mà thôi. Một cô gái thành thị, thích nhạc Rock, nhưng không thích những nơi ồn ào. Và đã từng trải qua dăm ba mối tình.
“Em có.” Tôi mỉm cười.
D cũng cười. Nắng tháng Tư rọi vào chỗ chúng tôi, những mảng màu sáng tối hiện lên như bức tranh trừu tượng. D nói như vậy, nhưng tôi chẳng hiểu trừu tượng ở chỗ nào. D bảo tôi, tắt đèn đi, nhìn thấy chưa. Tôi lắc đầu và D cũng không buồn giải thích nữa.
Căn phòng chật hẹp nằm trong khu phố cũng chật hẹp nốt. Kê cái giường không thôi cũng chiếm trọn diện tích rồi. Có lần, Jay bảo tôi, nếu làm chuyện đó trên cái giường này thì có được không? Tôi chẳng biết, và chúng tôi cũng chưa thử bao giờ. Nếu làm chuyện ấy trên cái giường này thì ồn ào lắm! Tôi bông đùa. Nhưng Jay chỉ im lặng, như thể đang cố gắng gợi nhớ một điều gì sâu xa lắm. Chỉ là chúng tôi không thể làm chuyện ấy trong cái không gian hết sức tồi tệ này. Và, chiếc giường này sẽ làm mọi thứ trở nên ồn ào lắm!
“Em có yêu chị không?” - D hỏi tôi một lần nữa. Rồi chị cười vang cả cái căn gác xép nóng nực này.
“Chị biết là em yêu chị nhất trên đời này mà.”
Tôi cười nói, rồi nghiêng cái đầu với những sợi tóc lòa xòa của mình vào vai D. Tôi vẫn cười, cứng đờ. Tôi không thể khép cái miệng mình lại được. Có thể, tôi đang đóng băng, dù bên ngoài trời không hề lạnh. Thành phố của tôi không có tuyết rơi. Và đây càng không phải là Saint Petersburg. Đang là mùa hè, thì không thể nào lạnh được. Tôi tự nhủ, trong khi D lùa đôi bàn tay xanh xao của chị vào trong mái tóc lòa xòa, xơ cứng của tôi; nhưng lạ thay D không bao giờ phàn nàn về chuyện đó cả. D nói, chỉ vì chị thích nó thôi. Haha!
Sau đó, chúng tôi cứ thế đắm chìm trong cái không gian chật hẹp, ken chặt những nỗi buồn ấy. Nỗi buồn vừa mới đến với tôi vào đúng thời điểm Jay lại bỏ đi, như bao lần, Jay chỉ cần tôi khi Jay cảm thấy trống trải thôi. Tôi thì mong nhiều hơn, nhưng tiếc là Jay không ở địa vị của tôi nên chẳng thể nào hiểu được. Khi ấy, chúng tôi cứ như hai ngôi nhà đối diện nhau, và ngăn cách giữa chúng tôi là một con đường, xe cộ chạy qua tấp nập, giờ cao điển thì như khung cửi. Và dần theo tháng năm, chúng tôi chỉ có thể đứng nhìn nhau như thế, như thế.... Ngày đẹp trời thì còn có thể thấy nhau, còn những hôm trở trời, mù sương thì chẳng tài nào thấy được. Hoặc chúng tôi đi trên những con đường khác nhau, mỗi người một hướng và chẳng bao giờ giao nhau. Cứ thế, mải miết, mải miết.
Tôi trở mình và thấy bóng đêm đang lan dần xuống căn phòng nhỏ bé của D, bao phủ lên thành phố của chúng tôi tự lúc nào chẳng hay. Tôi giật mình, trở về với hiện tại, hoảng hốt. Tôi gào lên, đập phá. Tôi quăng mạnh một cái cốc về chiếc tivi của D, màn hình ti vi không vỡ, nhưng chiếc cốc thì vỡ tan tành. Tôi đấm tay thình thịch xuống chiếc giường cọt kẹt. Thanh ráp giường làm tay tôi xưng hơn, như thể có vài mảnh xương trong đó bị vỡ ra. Đau đớn!
Rồi rất nhanh sau đó, một bàn tay xanh xao, quen thuộc đã nắm lấy tôi, kéo tôi lên từ vùng nước đậm đặc, xanh đen ấy để tôi không bị chết đuối. D nhìn tôi, như bao lần, xót xa. D nhìn tôi một lần nữa. Mắt chị ầng ậng nước. Tại sao chị lại có thể xót thương cho một kẻ thảm bại như tôi chứ!
“Em không thể sống như thế này mãi được?” D bảo tôi.
Tôi òa khóc.
“Em cảm thấy ổn chứ?”
Tôi càng khóc nức nở hơn. Như một đứa trẻ.
Rồi D ôm chầm lấy tôi, khi bóng đêm đã bao phủ lên tất cả, và kéo theo những nỗi buồn. Vô tận!
3.
Tháng Sáu, thời điểm nghỉ hè, khi lũ sinh viên đã tản mác đi mỗi người một hướng, giảng đường vắng vẻ hơn thường lệ, cả thư viện cũng thế. Tôi giam mình trong không gian của sách vở để đọc, đọc một cách ngấu nghiến say sưa. Đọc hết từ giờ này qua giờ khác, một lý do cho thấy tôi có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng mình bằng cách nay, hay cách khác.
“Cậu thích Edgar Allan Poe sao?”
Một giọng nói xa lạ, mơ hồ chợt vang lên bên tai tôi, kéo tôi trở về với thực tại, chóng vánh. Chỉ là một sự tử tế ở một khía cạnh khác thôi. Tôi thầm nhủ, rồi nhanh chóng nhìn lên chủ nhân của giọng nói ấy.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi nhìn cậu. Một dáng người cao nhòng, hơi xanh xao. Như thể cậu ta đã ở rất lâu trong bóng tối, rồi bất chợt vào một ngày đẹp trời, cậu ta bước ra đường và thấy thế giới này đã trở nên lụi tàn đến thế nào. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ấy. Tôi thoáng nhìn cậu ta, rồi nhanh chóng trở lại với cuốn sách của mình. Nhưng khi ấy, những dòng chữ đã bị đánh bạt đi một nơi rất xa, trước khi có thể trở lại một cách an toàn trong tâm trí của tôi. Đúng hơn, mọi thứ đã trở nên mờ nhòe hết sức.
“Cậu không định trả lời mình sao?” – Cậu ta lại hỏi, còn tôi khi ấy đã quên mất rằng mình phải trả lời cái gì.
Sau đó, tôi lắc đầu.
“Tôi không thật sự thích lắm!”
“Mình chưa từng đọc Edgar Allan Poe bao giờ!” – Cậu ta cười nói, rồi cố trưng ra cái vẻ mặt ngây ngô nhất có thể.
Thế mà cậu ta hỏi, như thể cậu là một fan bự của Edgar Allan Poe ấy. Thật kỳ lạ! Tôi ngán ngẩm.
“Mình thích Dostoevsky hơn. Cậu đã đọc Ghi chép dưới tầng hầm của ông ấy chưa? Thật kinh điển! Đó là tất cả những gì mà ông ấy có sau này.” – Cậu ta lại hỏi, và vẫn chưa buông tha cho tôi.
Nhác nhìn quanh, cả thư viện mênh mang của trường đại học chỉ có mình tôi và cậu.
Tôi ngạc nhiên, nhìn lên cậu ta. Ánh mắt của chúng tôi chạm vào nhau một giây sau đó. Ai cũng bối rối. Jay cũng thích Dostoevsky. Trong túi của Jay lúc nào cũng có, ít nhất một cuốn sách của ông ấy. Chúng tôi đã từng thích Dostoevsky đến thế nào. Nếu kéo dài thứ ảo mộng ấy bằng một câu trả lời thực sự chân thật thì tôi nghĩ rằng, mình sẽ mệt mỏi đến nhường nào. Khi đêm xuống tôi lại mất ngủ và thấy mình cô độc, nhỏ bé làm sao. Thế là sau đó, tôi đã nói dối, không chớp mắt.
“Tôi không thích Dostoevsky chút nào. Tôi cũng chưa từng đọc qua ông ấy nữa. Tôi cũng không thực sự thích một ai cả!”
Cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi như thể không tin nổi vào tai mình, sau một tràng dài những câu phủ định của tôi.
Sau rồi, cậu ta nói, như cố gắng chưa cháy cho sự bẽ bàng, hay đúng hơn là đã bị tôi làm cho bẽ bàng. Thực sự bẽ bàng! Với người lạ tôi thường hay có xu hướng thu nhỏ mình lại. Và khi ấy, thế giới của tôi – thực sự chỉ bé bằng một cái vỏ ốc thôi. Theo đường trôn xoắn, tôi cứ thế đi vào, đi vào mãi, cho tới khi khoảng không gian xung quanh tôi chỉ toàn là bóng tối. Khi bạn cô độc quá lâu bạn sẽ tự sản sinh ra cơ chế miễn dịch như vậy tôi. Và trong trường hợp nào cũng đúng với tôi.
“Thế thì cậu phải đọc Dostoevsky mới được.” – Cậu ta vẫn cố gắng.
“Rồi tôi sẽ đọc. Cảm ơn cậu!” – Tôi cố gắng đáp lại theo cách lịch sự nhất có thể.
Sau đó, cậu ta bỏ đi. Vì quá bẽ bàng mà. Còn tôi đã biến mình thành thứ sinh vật tàn ác từ khi nào vậy!?
5 giờ chiều. Tôi gấp bỏ sách, trả lên kệ rồi ra về. Trời bắt đầu mưa. Mưa mùa hè. Tầm tã. Giờ đang là tháng sáu mà.
Tôi lục trong túi mình thì chẳng thấy ô đâu. Tôi nhớ là đã bỏ nó vào trong túi rồi mà. Tôi tặc lưỡi chán nản. Rồi cứ thế đứng dưới mái hiên, nhìn ra màn mưa trắng xóa.
“Cậu có cần đi nhờ không?” – Khi ấy, giọng nói xạ lạ ban nãy lại vang lên bên tai. Tôi giật mình quay lại.
Cái dáng người cao nhòng đang đứng trước mặt tôi, nhìn tôi. Lần này, chỉ mình tôi bối rối thôi. Còn cậu ta, bỗng dưng như từ đâu đó tiếp thêm động lực, sự tự tin ngập tràn. Cậu ta xoáy đôi mắt màu nâu, rõ rệt vào ánh mắt tôi. Tôi càng trở nên bối rối hơn. Rồi tôi cố gắng tự nhủ, phải chấm dứt chuyện này mới được. Không thể nào kéo nó dài thêm. Vả lại, tôi không thể nào tự phá vỡ cái quy tắc đã đặt ra với mình.
Ta đã sinh ra trong một thế giới được rào bọc bởi hàng đống những quy tắc.
Chúng ta là những cỗ máy, không hơn.
Một ai đó đã nói với tôi như thế. Có thể là Jay, cũng có thể là D, hoặc tôi đã đọc trong một cuốn sách nào đó, mà giờ đã quên hết, tất cả trở lại chỉ là một dư ảnh được gợi lại từ rất sâu trong tiềm thức. Chỉ là, giờ đây tôi không tài nào nhớ nổi mà thôi. Cơn đau mơ hồ lại xảy đến với tôi. Tôi không thể cảm nhận được gì nữa. Tôi nhìn về phía màn mưa trắng xóa trước mặt. Bên cạnh tôi, người lạ - cậu ta vẫn kiên nhẫn đứng quan sát một cách vô cùng chăm chú.
“Cậu cũng đi ra trạm xe buýt sao?” – Tôi hỏi.
Cậu ta gật đầu, tay vẫn cầm chặt chiếc ô màu vàng chanh. Tôi tiếp tục quan sát ra ngoài trời, còn khuya mưa mới ngớt. Rồi tôi tặc lưỡi, đồng ý đi cùng cậu ta.
Chúng tôi cùng đi. Chầm chậm, thi thoảng phải dừng lại một chút vì mưa đã lấp đầy những vùng trũng, rất khó để có thể bước qua. Thi thoảng mưa tạt qua mặt tôi bỏng rát. Thi thoảng tôi khẽ ngước nhìn lên phía trên, đi bên cạnh, cậu ta vẫn trưng ra vẻ mặt điềm tĩnh đến lạ thường. Mưa đã ngấm hết phần vai áo khoác của cậu ta nhưng cậu ta vẫn không tỏ vẻ gì. Chúng tôi vẫn bước đi cùng nhau.
May thay, phía trước mặt tôi là trạm dừng xe buýt rồi. Tôi đi nhanh tới nhà chờ rồi ngồi xuống.
“Mình phải đi về đây!”
“Cậu không đi xe buýt sao?”
“Nhà tôi gần đây mà.”
“Ra thế!”
“Chào cậu.”
“Ừ, chào!”
“Mà… cảm ơn nhé!” Tôi lại nói.
Cậu ta chỉ cười, rồi quay đi.
Cuộc nói chuyện chóng vánh giữa chúng tôi kết thúc ngay bằng nụ cười mỉm của cậu. Rồi cậu ta nhanh quay đi, cứ thế rảo bước cho tới khi màu vàng của chiếc ô chìm lẫn trong màn mưa trắng xóa của mùa hạ.
Tối hôm đó trở về nhà, tôi sốt mê man. Nằm một mình trong căn gác bé nhỏ, tôi chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng mưa rơi. Rồi sau đó tôi ngủ thiếp đi. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, đêm đó, tôi không còn mơ tới Jay nữa. Tôi chỉ có thể cảm nhận được cơn mùa đầu mùa hạ… đang rất gần!
Nguyên Nguyên