Câu trả lời của tôi là có. Tôi vẫn nhớ hồi tôi còn bé, tôi và bố mẹ rất thân thiết, chuyện gì cũng nói cho bố mẹ hết. Nhưng rồi cũng chẳng biết từ bao giờ, khoảng cách giữa tôi và bố mẹ lại lớn như vậy. Có thể là bắt đầu từ lúc mẹ tôi sinh em trai, tính tình mẹ thay đổi hẳn. Mẹ trở lên khó tính hơn, hay trách móc, nặng lời với tôi hơn. Nhiều lúc mẹ mắng tôi bằng những từ ngữ vô cùng khó nghe. Hay so sánh tôi với "con nhà hàng xóm" khiến tôi hình thành cảm giác tự ti vô cùng, tôi sống hướng nội, trầm tính hơn và tôi rất sợ bị đem ra so sánh. Tôi rất ghét những thứ "không cân bằng".
Nếu là người khác, đôi khi họ cũng sẽ có suy nghĩ rằng ước gì mẹ mình như mẹ bạn A bạn B, tôi lại có suy nghĩ ước gì mình không tồn tại, ước gì mình không xuất hiện, lúc đó còn nhỏ, chỉ là một đứa nhóc bảy tuổi, không biết thế nào là "chết". Sau đó lần đầu tiên tôi nghĩ đến cái chết là vào năm tôi tám tuổi, nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ thôi. Tôi là chị cả trong nhà, lúc nào mẹ cũng nói lớn rồi, phải biết cái này, cái kia mà họ không biết rằng người được coi là "lớn" đó chỉ là một đứa nhóc tám tuổi. Họ luôn nói tôi lầm lì. Lớn rồi thì làm sao hoạt bát như trẻ con nữa?
Rồi cứ thế tôi chẳng nhớ từ bao giờ mình không kể những chuyện trên lớp như bạn A thế này, hôm nay con được cái kia. Cứ thế khoảng cách giữa tôi và họ cứ thế xa dần, xa đến nỗi tôi không bao giờ chủ động bắt chuyện với họ, xa đến nỗi mỗi khi nói chuyện với họ tôi dường như phải dùng tất cả dũng khí của mình.
Tôi nhiều lúc rất muốn chia sẻ chuyện của bản thấn với họ, nhưng tôi sợ mình lại nhận được những câu như: "mày điên à?", "ngu thì vậy",... Tôi có thể đếm được số câu tôi nói với bố mẹ trong một này chắc không quá một bàn tay.
Hôm nay tâm trạng không tốt lắm, tôi chỉ muốn viết ra để giải tỏa tâm trạng một chút thôi. Tôi biết bố mẹ rất thương tôi. Tôi vẫn biết xảy ra thực trạng này một nửa là do tôi. Tôi luôn cố gắng để hiểu họ, luôn cố gắng để họ hiểu tôi.
weibotrachanh