Em đã có crush một anh, phải nói là anh ấy thả thính em trước. Anh chủ động inb cho em rồi hai đứa nói chuyện, trùng hợp thay lại cùng quê nữa. Anh thì đẹp trai, nói chuyện lại chả duyên quá đi ý. Bọn em nói chuyện suốt ngày ấy, có hôm mãi nói chuyện đến tận một hai giờ sáng rõ ràng không phải ở mức độ tình bạn được, vì bạn bè thì không ai lại nói "Anh thích em, anh sẽ cưa đổ em bằng được cả :>" Em và anh sau đấy có đi chơi, có nắm tay nhưng dường như với anh chúng em chỉ là bạn, mọi thứ đều tốt chỉ là thiếu từ anh một lời tỏ tình và một câu đề nghị làm ny chính thức.
Rồi bỗng chốc anh biến mất, không thấy nhắn tin cho em nữa; cảm giác có ai đấy luôn kề bên mà bỗng nhiên không còn lại chả hụt hẫng, em ib cho anh:
-Nay anh bận gì à?
-Ừ, bận
-Nay em bị ốm á.
-à ừ
-Nay em phải nghỉ học á.
-Thế hả
Anh ấy rep tn như thế đấy ạ, một thời gian sau thì em mới biết hóa ra anh đã có ny mới. Em hơi bất ngờ thôi vì thời gian qua em đã buồn đủ rồi.
Một ngày đẹp trời khác, anh chia tay người yêu, anh lại ib cho em; chắc do bản thân mình quá ngu ngốc mà em lại rơi vài cái lưới tính oan trái đấy. Em lại nói chuyện với anh ấy như chưa từng có cuộc chia ly. Nhưng ạ, tình cảm tươi đẹp chỉ được ít tháng khi anh ấy lại bỏ em và quay lại với cô ny kia. Anh ấy bỏ em như cách mà anh ấy đã từng làm ấy ạ. Cũng chẳng biết tránh ai, chỉ biết tránh bản thân mình kiểu quá ngu ngốc. Nên suốt đời chỉ có thể làm kẻ phía sau dự bị. Em biết thế là sai những chẳng hiểu sao em vẫn cứ đâm đầu vào, thậm chí còn nuôi hi vọng rằng một ngày anh sẽ nhận ra tình cảm của em, anh sẽ về bên em thôi. Em ngu ngốc quá phải không ạ, nhưng em chẳng thể làm gì khác, em đã yêu anh ấy chứ không chỉ đơn giản là thích nữa rồi!!!
bách kinh xây cfs