Chào mọi người, hôm nay mình muốn tâm sự về chuyện của bản thân một chút. Mình sắp 16 rồi, ở cái tuổi của mình mọi người đang học lớp 10, tuy nhiên mình lại không may mắn như vậy. Nhà mình có ba chị em, chị lớn đã lấy chồng, chị ba và mình còn đi học. Chị ba đã học xong 12, đã đăng ký thi đại học, mình thì lớp 9 cũng chuẩn bị đăng ký thi chuyển cấp. Mọi chuyện đều xong xuôi, chỉ chờ đóng phí ôn tập, không ngờ mẹ mình lại phát hiện bị u xơ tử cung, phải vay mượn để phẫu thuật. Gia đình. Mình rơi vào cảnh nợ nần. Lúc đó mẹ định để cho chị mình nghỉ học đi làm phụ gia đình. Mình thấy chị mình rất buồn, dù sao học mười hai năm cuối cùng lại bỏ phí, cách đại học chỉ là một bước chân thôi. Mình lúc đó đã quyết định, sẽ nghỉ học thay chị. Lúc đầu mẹ mình phản đối lắm, sau đó vì sự kiên quyết của mình rồi đồng ý. Đi làm cũng sắp nửa năm rồi. Nửa năm này mình nhận ra, mình bị mọi người coi thường. Bạn bè mình không còn nói chuyện nhiệt tình với mình nữa. Cô giáo của mình phớt lờ luôn cả tin nhắn tri ân 20/11 của mình. Thậm chí anh trai mình thích thầm ba tháng trời cũng bắt đầu nói chuyện không tôn trọng mình. Mình rất sốc. Thật sự mình không nghĩ tới, nghỉ học sớm lại bị xem thường như vậy. Hôm nay lên chatvn kết bạn, đối phương hỏi mình học ở đâu, mình nói đã thôi học ngta liền mắng "đ* chó, nghỉ học còn đòi kết bạn? Cút!!" Tâm trạng liền tụt dốc. Bây giờ mình nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ tiếp tục tìm bạn trai hay bạn bè. Mình rất sợ phải nghe những câu nói khắc nghiệt của họ. Thật sự tôi thôi học sớm không có nghĩa là tôi không đàng hoàng, đừng khinh bỉ tôi như thế....

weibotrachanh