Mang tiếng là fan chứ ít khi nào nghe nó khen hay nghe nó tán dương thần tượng, thậm chí là không được nghe nó khen luôn.
Mấy đứa kiểu này có xu hướng chê thần tượng còn thường xuyên và đều đặn hơn mấy đứa antifan.
Mang hình dìm, mang hình dzui của thần tượng đi khắp muốn nơi, hình nào đẹp thì nó không lưu lại, còn hình nào nhìn gớm thì save liền.
Lâu lâu nghe nó khen thần tượng cái muốn xỉu luôn á, tự nhiên thấy có một hiện tượng lạ.
Hay bị hỏi bạn bè và mọi người xung quanh hỏi mấy câu nghe pùn ơi là pùn như có còn là fan hay không, có còn thích người ta hay không.
Cũng từng có một quá khứ mê thần tượng hơn mê tất cả những thứ trên cuộc đời này, rồi đé* hiểu sao thời gian làm mình trở thành một đứa cứ rảnh là mang thần tượng ra bash.
Dù hay chê hay phê bình dzậy thôi chứ vẫn ngầm yêu thương và bảo vệ, đuỹ nào đụng tới là chết với chuỵ.
Chê riết ghiền, chê hoài thành thói quen, nhiều khi muốn hổng chê nữa cho bớt nghiệp và bớt có lỗi nhưng không ngừng được.
Bất kì một hành động, biểu cảm nào của thần tượng cũng có thể trở thành nguồn tài nguyên để chế meme của tụi fanti.
Xem chuyện chê thần tượng là niềm vui trong cuộc sống, nhưng mà chỉ giỡn vậy hoy chứ không hề chê với mục đích gì khác.
Trong lòng cũng pùn khi thấy thần tượng flop, nhưng sau khi hết pùn rồi thì mình bắt đầu đem cái flop đó ra để tìm kiếm niềm dzui.
Nói chung thì mình chê cái gì cũng được nhưng đuỹ nào chê, đuỹ nào chửi là lo* dzăng mép sông liền, vậy thôi!