Khi mình post status tâm trạng lên facebook, nó sẽ không like, không comment nhưng lại là người đầu tiên inbox hỏi han mình.
Biểu hiện tình cảm với gia đình, bạn bè, người yêu cũng hổng có được rõ ràng, dễ nhận thấy, nhưng đâu ai biết được mình yêu mọi người kinh khủng.
Thấy ai làm gì sai ý mình thì hay chửi, hay thái độ vậy thôi chứ bên trong thì sợ người ta giận, người ta buồn.
Hay tỏ vẻ không quan tâm nhân tình thế thái, nhưng đi ngoài đường gặp ai hơi lam lũ chút xíu là thấy tội nghiệp.
Nhìn mặt lạnh lùng băng giá, khó bắt chuyện vậy chứ bên trong gặp ai cũng muốn nói chuyện nhưng tại mắc cỡ, ngại ngùng hổng dám nói.
Bạn bè nhờ làm gì cũng biểu hiện như “tao đé* làm đâu” nhưng thật ra trong đầu vẫn suy nghĩ là mình sẽ làm cái đó như thế nào cho tốt.
Thấy bạn bè giỡn dzui thấy dime luôn nhưng vẫn gồng, vẫn không biểu hiện ra một nét cười nào.
Có những đứa, lúc mới gặp sẽ tưởng nó lạnh lùng boiz, lâu dần mới biết, không chỉ tốt bụng mà tụi nó còn nhiệt tình vk*.
Nhìn thì rõ dân chơi, nhưng mà lại là anh trai mưa, em trai gió, bạn thân khác giới của hội bánh bèo.
Rất thích làm người thân, bạn bè bất ngờ bằng những món quà, lời chúc dịp đặc biệt. Mà mỗi khi nó làm vậy, ai cũng chung một suy nghĩ "nó coi vậy mà sâu sắc, tâm lí ghê".
Mỗi lần cho ai mượn ai tiền, tới lúc mình hết tiền thì trong lòng thì muốn đòi vk*.luôn nhưng bề ngoài luôn tỏ ra ổn, hổng sao.