Rõ là ăn uống lành mạnh, đi chơi 10h về, 11h ngủ, vậy mà vẫn cứ 3m bẻ đôi, cân nặng không vượt qua được mốc U55.
Cả năm lên được vài lạng, bệnh một phát mới có 2 ngày sụt hẳn 3 cân.
Cứ hễ rảnh là rủ đám bạn đi phá đảo, từ D2 sang Xóm Chiếu, ăn sập Tân Bình, hốc hết quận 8, vậy mà đám bạn thành mapzditz, còn mình thì vòng eo nhỏ hơn cả Ngọc Trinh.
Nghe mấy đứa bạn hỏi tập gym chỗ nào, chế độ ăn uống sao để ốm được như mình mà tức á! Chưa bao giờ tức vậy luôn á!
Cảm thấy bao nhiêu thể loại tiền bỏ ra mua son mua phấn cũng không phí phạm bằng tiền mua đồ ăn, tiền cơm gạo của ba mẹ.
Ám ảnh nhất là mỗi lần stress, chạy deadline, làm đồ án. Xong xuôi kiểu gì cũng từ dáng mảnh mai thành nghiện thời kì cuối.
Đôi khi cảm thấy ghen tị với mấy đứa thở thôi cũng lên cân. Vậy mà bản thân tụi nó thì lại tự ti.
10 người gặp hết 9 người cho rằng mình đang giảm cân cực khổ, dùng thuốc giảm cân các thứ các thứ, người còn lại thì hỏi địa chỉ mua mấy thuốc đó.
Đã khó lên cân mà còn mắc bệnh về đường tiêu hóa nữa thì nó cứ như một vụ nổ vậy.
Ăn mãi vẫn gầy thì chớ, còn được bonus thêm khoảng nhỏ con, đi làm rồi mà về lại trường cũ tụi nó tưởng mình học sinh cấp 3, xưng anh xưng chị ngọt xớt.
Chỉ thích có mỗi khoản ăn uống tha hồ mà chẳng sợ béo.
Là khi cái gì trên cơ thể bạn cũng vẫn ốm tong ốm teo, cân nặng cũng không lên mấy, ngực thì học sinh tiểu học mà bao nhiêu mỡ dồn hết xuống bụng.