Tính thì cũng hay khó ở, nhưng mà chỉ mang cái tính khó ở đó để đi bắt bẻ mấy cái không hợp lý thôi, chứ bản thân muốn dữ dằn hơn cũng hổng được.
Kiểu như cũng muốn vô tình, hổng màng tới ai hết, nổi giận với người ta xong thì thôi, nhưng cứ mỗi lần làm như vậy là cảm thấy lương tâm cắn rứt, có lỗi, có tội.
Nhiều khi muốn dữ lên cho người ta sợ mình, người ta nể mình một chút, mà cuộc đời trái ngang, ban cho mình cái mặt hiền lành lương thiện, nên nhìn thôi là hổng có sợ nổi.
Hay nghĩ cho chúng sanh nhân loại, đau lòng trước mọi sự khổ đau của mọi người xung quanh. Dzậy rồi hung dzữ kiểu gì?
Có những đứa đanh đá nhưng suốt ngày nhận mình hiền, có những đứa như mình thấy bản thân quá hiền nên cố làm như dữ dằn mà bị fail.
Thấy hay chửi thề chửi phong long vậy đó, chứ mấy cái chửi đó toàn học theo trên mạng, học theo bạn bè, chứ thuở ban đầu làm lo* gì biết chửi.
Sau nhiều lần cố gắng để dữ dằn hơn, chợt nhận ra cái việc đó nó phụ thuộc tạo hoá, tạo hoá ban cho mình cái nết như nước sôi đổ dzô hangs và sự hiền lành.
Buồn nhất là ai cũng tin là mình dữ trong khi mình lại quá hiền lành so với kì vọng của mọi người, làm phụ kì vọng ấy.
Có lúc thì cũng muốn dữ, rồi có lúc thấy mình có muốn dữ cũng không dữ nổi cho nên có nhiêu chơi nhiêu, ai làm lại thì làm.
Ai dữ với mình chút mình cũng tổn thương, xong mỗi lần ra vẻ dữ dằn cái chợt nhớ lại hình ảnh yếu đuối ấy nên xìu xuống, dịu dàng trở lại.
Thường đi ra ngoài đường bị ai ăn hiếp là có ngay cái miệng hét ra lửa với cái mặt cộc thôi, chứ bên trong sợ thấy mẹ.