Chê đứa bạn bánh bèo mù đường, cho đến khi bạn tìm địa chỉ và chạy lố, ở đó là đường một chiều đã vậy còn kẹt xe.
Lạng lách trong mé Rạch Bùng Binh, Nguyễn Phúc Nguyên, Nguyễn Thượng Hiền để né kẹt xe, cuối cùng đứng chờ hết kẹt còn lâu hơn ngoài vòng xoay Dân Chủ hay CMT8.
Men theo đường bên hông đường ray đi cho lẹ, xong rồi bàng hoàng nhận ra là có nhiều người có cùng tư tưởng lớn với mình.
Tự tin rằng Nguyễn Đình Chiểu có đoạn 2 chiều, sau đó đóng học phí cho công an Lý Thái Tổ rồi mới biết thật ra cái đoạn đó không dài lắm.
Quẹo Nguyễn Thiện Thuật với ý định phá đảo ẩm thực quận 3, ăn đâu chưa thấy chỉ thấy lạc luôn trong khu chung cư.
Tự hào ở quận 3 mấy chục năm, chốn ăn chơi nào cũng biết, mà hỏi thì không biết huyền thoại Tú Xương, Ngô Thời Nhiệm, Lê Ngô Cát, kho vũ khí Nguyễn Đình Chiểu, ăn vặt khu cư xá Đô Thành.
Tưởng rằng địa chỉ quận trung tâm thì dễ tìm lắm, cuối cùng phải chạy từ Tân Bình qua Phú Nhuận rồi quành ngược lại quận 3 và vẫn chạy lố.
Chui vào Nguyễn Đình Chiểu để tận hưởng không khí trong lành của con đường xanh nhất nhì thành phố, kết quả vừa thay phuộc nhún vừa chạy kế bên chiếc-xe-buýt-mà-ai-cũng-biết-là-xe-nào-đó.
Đang nhâm nhi bánh tráng nướng Hồ Con Rùa thì mưa, nhưng hồi đó còn xui hơn là bị đô thị dí.
Nghĩ rằng công viên Lê Văn Tám là của quận 3 và cái kết.
Đi hết Điện Biên Phủ không dính đèn đỏ, vừa check-in người may mắn nhất Việt Nam, quẹo qua Võ Thị Sáu thì đỏ không trượt phát nào.