Nhiều khi tự an ủi bản thân là mình làm kỹ vậy mà vẫn hổng đẹp thì nếu mình không làm thì còn thấy gớm hơn.
Thấy mọi người chỉ rửa mặt sương sương thôi mà da dẻ hồng hào, trắng trẻo, mịn màng, cái lúc đó tự nhìn lại bản thân mình thấy cũng pùn cũng tủi thân.
Tối vừa skincare vừa nghiêm túc nghĩ về chuyện mình skincare cho kỹ vậy rốt cuộc là vì điều gì.
Người ta dưỡng da là mong muốn có một làn da đẹp, còn mình dưỡng da giống như vì đam mê dzậy đó.
Giống như cái chuyện mình skincare quá trời nhưng hổng có kết quả gì hết là cái nghiệp mà mình phải trả vậy á.
Dù thấy mình skincare vừa tốn tiền vừa hổng có đẹp đẽ gì hơn ai nhưng không có nghĩ tới chuyện sẽ từ bỏ và cũng bỏ hổng được luôn.
Tối nào cũng bôi bôi trét trét đầy tâm huyết và đầy đam mê mãnh liệt, chứ mụn thì vẫn mọc như thường.
Có một chu trình skincare rất khoa học và chuyên nghiệp, nhưng cứ rảnh tay rảnh chân thì vẫn mang cái mặt ra nặn mụn.
Có ai dzô hỏi cách dưỡng da sao cho đẹp thì cũng hổng dám chỉ, không phải ích kỷ mà vì chỉ xong sợ người ta quay lại chửi mình.
Cảm thấy hổng skincare mình cũng dùng tiền ăn dọng cho mập thây, nên dù skincare hoài vẫn éo đẹp thì mình cũng skincare cho tới cùng.
Giống như chơi bede vậy đó, khi đã bước vào con đường skincare thì không bỏ được, sợ bị tổ quật.
Cũng không trách ai được hết, mình làm cái mặt tám lớp dưỡng xong rồi thức tới hai ba giờ sáng thì biết đẹp kiểu lo* gì đây.