Vì biết bản thân cũng nhạt nhẽo nên rất ít khi nói cái gì thừa thãi, nói vừa đủ, lúc không cần nói thì im.
Ai giỡn dzui thì mình cười chung cho xôm, còn ai giỡn không dzui thì mình thôi, không giỡn hùa với mọi người.
Giỡn không vui thì cam tâm tình nguyện không giỡn nữa, chứ không giỡn nhây, mất công bị nói có diêng chết liền.
Bị chê nhạt thì cười thân thiện, kiểu thiện ý, tiếp thu lời chê, chứ mình nhạt v* sao ép người ta khen mình mặn mà được.
Không cố gắng tỏ ra mình là một đứa mặn mà, cũng không tưởng mình là một đứa mặn mà.
An phận thủ thường trong mọi cuộc trò chuyện, ai nhắc tới thì mình trả lời, còn không được nhắc thì mình đứng ngoài cuộc trò chuyện.
Hiểu bản thân, biết mình thiếu muối, thừa nhận và chấp nhận điều đó vì ngoài làm như vậy cũng éo biết làm gì.
Hạn chế kể chuyện cười, kể chuyện hề hước cho mọi người nghe, vì kiểu gì mình kể xong mọi người cũng không thấy dzui, không thấy mắc cười.
Nghe mọi người nói mấy chuyện bình thường ơi là bình thường nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cuoi ia, dù vậy bên ngoài vẫn tỏ ra mình vẫn ổn.
Hay ngồi nghe mấy đứa mặn mà nói chuyện với nhau để học hỏi thêm kinh nghiệm, dù mấy câu tụi nó nói, có câu mình hiểu hơi hơi, có câu mình đé* hiểu.