Đi với nó là kiểu gì cũng thay nó làm 90%, từ order ở quán ăn, hỏi đường cho đến hỏi toilet ở đâu, chỉ có là chưa đi vệ sinh giùm luôn thôi.
Làm cho mình có cảm giác là số lượng người để nó inbox cực kì ít, mà đúng là cực kì ít thật.
Cái gì trên facebook cũng để riêng tư, còn cái gì người ta tag nó vào, một thời gian sau nó gỡ tag hết.
Đảm bảo mình có chuyện gì tâm sự thì nó tư vấn cực kì sâu sắc, tới lượt nó thì cạy miệng nó cũng không nói, đã vậy còn chơi khóa facebook.
Lúc đầu tưởng nó hiền lắm, lâu dần mới biết, nó chờ đủ thân với mình rồi mới thể hiện bản chất thú tính của nó.
Rất ít nói, cả với mình là bạn thân cũng không phải lúc nào cũng mở miệng, mà mở miệng ra, hoặc là punchline, hoặc là cao sâu quá không ai hiểu.
Lâu lâu nó làm mình phải suy nghĩ, hợp nhau vậy đấy mà ngày xưa mình không mở lời trước thì chắc giờ hai đứa vẫn xa lạ.
“Em/mày nên mở lòng/giao tiếp nhiều hơn” là lời khuyên cửa miệng, khuyên riếc miệng kéo da non, còn mọi thứ thì vẫn như cũ.
Để kéo được nó ra đường là cả một kì tích, nhưng ngày mà nó chịu chủ động đến mấy chỗ đông người, thì hoặc là có người nó thích ở đó, hoặc là lúc đấy Sài Gòn có 20 quận.
Đời này kiếp này chỉ mong còn sống được đến ngày thấy nó chịu chủ động ngồi chơi mấy cái boardgame, ma sói.
Đôi khi đến mình là bạn thân lâu năm, cũng phải thắc mắc là có khi nào nó bị tự kỷ mà giấu không.
Điện thoại thường xuyên để chế độ im lặng, tao gọi cho nó mà tao tức á.