Lúc nào cũng dặn lòng mình là phải dzui dzẻ không quạu, nhưng dặn thì dặn nhưng quạu thì quạu.
Tính thì hay quạu, nhưng cũng có những lúc rất cute, rất thoải mái, không phải lúc nào cũng quạu.
Đang quạu mà có đuỹ nào hỏi mấy câu kiểu như “sao quạu quá dzậy?” là mình sẽ quạu hơn.
Có những lúc thấy mình quá dễ quạu, dễ quạu đến nỗi hơi dzô duyên luôn, nhưng vẫn không tém cái nư mình lại được.
Quạu thì cái mặt hơi căng thẳng, nói lời hơi cay đắng một chút thôi chứ trong lòng hổng có ý gì hết.
Coi mình hở một chút quạu, là khó chịu dzậy thôi chứ mình cũng rất nhanh trở lại trạng thái vui vẻ bình thường.
Mấy đứa hở một chút là quạu thường không có một gạch đầu dòng nào cụ thể về những điều có thể làm cho tụi nó quạu hết, vì hầu như chuyện lo* gì tụi nó cũng quạu được.
Dù quạu cũng có lý lẽ chứ hổng phải quạu kiểu vô lý, nhưng nhiều khi cái sự quạu có lý lẽ của mình cũng làm mình rất khó hiểu.
Có những chuyện mình rất quạu nhưng nhìn xung quanh thấy mọi người đón nhận nó rất bình thường, thấy bản thân mình lạ lẫm v*.
Người ta tới tháng mới dễ quạu, dễ cộc, hay khó ở, còn mấy đứa như mình, ngày nào cũng là ngày tới tháng.
Có những lúc mình quạu là do mình tự quạu bản thân mình thôi, chứ không phải lúc nào mình quạu cũng là đó nguyên nhân bên ngoài.
Quạu thì quạu dzậy thôi chứ không giận hờn ai hết.
Mấy đứa hở một chút là quạu thường có xu hướng sở hữu một gương mặt dù có thư giãn có thoải mái đến đâu nhìn cũng thấy quạu.