Là khi cả đám bạn thân đứa nào cũng qua trót lọt, có mình bạn phải đi học lại.
Tìm được đứa cùng nợ với mình thì mừng hết lớn, nhưng sau đó nỗi buồn x3,14 khi nó không thể học lại cùng giờ với mình.
Giờ nợ nhiều quá thì trong đầu lại có một suy nghĩ là "cùng lắm thì mình về quê, mình nuôi cá và trồng thêm rau".
Người ta nói đời sinh viên trọn vẹn là phải nợ môn ít nhất một lần, nhưng khi nào môn đó mở lớp để trả nợ thì người ta không nói.
Cảm giác buồn là khi bạn nợ lần đầu vì học không hiểu, nhưng cả khi đã học trả nợ 3 lần mà bạn vẫn không hiểu.
Người ta nợ vì Mác, vì tư tưởng thì còn có thể ngẩng cao đầu với đời; bạn nợ thể dục, nợ quốc phòng đầu năm thì không biết hang nào đủ rộng để trốn.
Nợ môn không buồn lắm, mọi thứ chỉ bắt đầu buồn khi mấy đứa cách mình 3 4 năm hỏi sao mình đến giờ vẫn chưa trả nợ xong.
Mãi mới đăng kí được, nhưng sau đó bạn nhận được thông báo là không đủ sinh viên để mở lớp.
Là khi bạn nghe tụi đàn em nói rằng tụi nó không còn phải học môn đó nữa, nhưng ai nợ môn đó vẫn phải học lại.
Là khi bạn tính đi tính lại, nghĩ là mình không thể nào nợ được, điểm rơi vào cái tầm không cần thi cũng qua, cuối cùng ăn ngay con F+.