Có thể vừa xác định phương hướng xong, đi được chừng 5 phút là quên ngay mình cần đi về hướng nào cho đúng.
Rõ ràng là cố gắng nhớ các đặc điểm trong khu vực, nhưng mà vì không nhớ nổi, nên không biết đường.
Có ai chỉ đường mà nói nhanh quá hay quẹo nhiều quá thì người ta chỉ xong là ngay tức thì quên hết phân nửa đoạn đầu.
Mọi người xung quanh mãi vẫn chẳng thể hiểu được tại sao một đứa đã trí nhớ kém còn mù đường mà lại vô cùng thích xách xe đi dạo vòng vòng Sài Gòn.
Mặt hộp số của xe thay vì để bình thường như thiên hạ, thì tụi nó phải dán giấy note lộ trình để tránh đang đi rủi có quên.
Nói thật chứ giờ có khi hỏi mình xung quanh trường đang học có gì chắc cũng chả nhớ, chỉ nhớ mỗi cái trường, mà đứa bạn thì nói “mày nhớ được trường mày nằm đâu là mừng rồi”.
Mấy người hay chở mình đều dặn đi đâu thì để ý nhớ đường, chứ mai mốt không có người chở thì sao. Khổ nỗi là cố để ý rồi, nhưng chỉ nhớ lúc đó thôi.
Mỗi lần đi vào hẻm, lúc mới vào cứ đinh ninh “lát sau chỉ cần đi hướng ngược lại là được”, nhưng đến khúc cua thứ 3 thì bắt đầu cảm thấy lạc vào thế giới khác.
Vì tụi nó đi ra đường nhưng cứ nhớ nhớ quên quên cái gì còn để ở nhà không, thành ra không để ý đường xá, cuối cùng là lạc đường.
Thật ra thì cũng không mù đường lắm đâu, nhưng vì là não cá vàng bẩm sinh nên mới mù đường.