Tự nhiên mình đang hết sức tập trung nói chuyện với nó, mà nói một hồi là thấy mặt nó kiểu mông lung, thẫn thờ như kiểu tất cả những điều mình nói đều vô nghĩa.
Hay rơi vào trạng thái đờ người ra, không biết mọi người xung quanh đang làm gì, đang nói gì.
Mỗi lúc rơi vào thẫn thờ là kiểu như mình đang chìm vào thế giới riêng, thế giới của những điều linh tinh chỉ dám nghĩ chứ không m dám nói với ai.
Những lúc như vậy, bạn bè hỏi mình đang suy nghĩ cái gì, nghĩ về ai, đều trả lời là mình không có suy nghĩ gì hết, mình ổn, mình không sao.
Chỉ mong những lúc như vậy, đừng có ai phát hiện mình đang thẫn thờ đờ đẫn, mất công bị hỏi rồi không biết trả lời sao cho dzui.
Tự nhiên giữa đám bạn đang trò chuyện rất ồn ào, thì mình ngồi trầm mặc, đưa mắt nhìn xa xăm, mặt đù đù, và thư giãn đầu óc.
Hoặc có những khi đang học cái ngồi đừ ra nghĩ xem chiều nay ăn gì, nửa tháng còn lại tiền đâu mà ăn,...
Nhiều lúc đang thả hồn theo mây gió lỡ vô tình đặt ánh mắt của mình lên ai đó, cái nó tưởng mình nhìn nó, mình mê nó, trong khi mình không có nhìn.