Đôi khi, có một vài đứa làm cho mình giận ơi là giận tưởng như cả cuộc đời này mình sẽ éo bao giờ nguôi ngoai được, ai ngờ ngồi một chút hết giận.
Thấy mình đang quạu với một đứa nào đó mấy phút trước, mấy phút sau liền thấy mình với đứa đó chị ngã em nâng.
Lúc giận thì nói kiểu như mình và đứa bị mình giận sẽ không bao giờ đội trời chung dzậy đó, ai ngờ nói vậy xong thì chút xíu sau mình không còn giận nữa.
Hay giận, hay dỗi, hay làm ghê vậy thôi chứ giận được có bao lâu đâu.
Lúc mới bắt đầu giận đã suy nghĩ làm sao để bắt chuyện lại, làm sao để bình thường lại rồi.
Mấy lúc giận xong thường cảm thấy hối hận v*, đã mình giận ai cũng giận được có một chút xíu mà hổng biết giận làm gì.
Nhiều lúc cũng bị bạn bè xung quanh mang ra làm trò bông đùa vì cái nết này, nhưng dần dần cũng quen.
Có khi mình giận người ta mà người ta còn không biết là mình giận, vì khoảng thời gian từ lúc mình bắt đầu giận tới lúc mình hết giận nó quá nhanh.
Nhiều lúc còn nghĩ là mình giận ai cũng hổng được lâu vậy thôi nữa mình sẽ cố gắng không giận nữa, nhưng vẫn giận.