Anh T hơn tôi 3 tuổi vì thế nên tất nhiên khi tôi được sinh ra anh T cũng không bế tôi được ngày nào. 🤔
Anh T tuổi chuột và chị H (chính là tui đó 👩🏻🦰 ) tuổi mèo. Từ quan niệm dân gian hay đến minh chứng của tự nhiên cũng có thể thấy chúng tôi không ăn nhập gì với nhau ngoài cái dáng người cao ráo và làn da trắng trẻo.
Anh T không mặn mà mấy với chuyện sách vở nhưng lại được bố mẹ tôi đầu tư rất nhiều tiền để đi học thêm và mua sách vở và kết quả là tôi vẫn luôn là đứa phải học lại sách vở từ anh T.
Anh T và chị H không mấy khi ôn hoà, giống như sự phát triển của loài người, từ khi loài người biết sử dụng những dụng cụ lao động thô sơ nhất để săn bắn và hái lượm thì chị H cũng biết sử dụng chiếc thìa đầu tiên để xúc cơm nhưng trước khi xúc cơm được thì phải đánh được nhau cái đã. Kể từ ngày đó, những trận chiến ác liệt nhất bắt đầu xảy ra, nó ác liệt đến mức tỷ lệ thuận với số tóc mọc trên đầu chúng tôi, từ đánh nhau, dẫm lên sách vở, lấy đồ của nhau, thậm chí anh T còn đấm chị H chảy máu mũi mấy lần và đó là lí do chúng tôi chưa bao giờ gọi nhau bằng một tiếng “anh-em” cho tử tế.
Anh T bắt đầu đi học nghề từ năm 15 tuổi và thế là chúng tôi sống xa nhau cho đến khi tôi bước vào cánh cổng của một trường đại học có tiếng ở Hà Nội. Chúng tôi đã trưởng thành khá nhiều. Đến đây tôi xin nhắc lại : giống như sự phát triển của loài người, khi người ta biết dùng não nhiều hơn dùng tay thì mọi chuyện cũng đã thay đổi theo một chiều hướng tích cực nào đó. Đó là khi chúng tôi không còn đánh nhau mà thay vào đó bằng những việc nhẹ nhàng hơn như là “đạp” chẳng hạn hoặc ăn hết đồ ăn của nhau. 😌
Anh T không mấy khi cho tôi quà trừ noel, sinh nhật, tết tây, tết ta, 20/10, 8/3 và một vài lần đi du lịch cùng chúng bạn. Mặc dù vậy chúng tôi vẫn cãi nhau chí choé mỗi ngày - như một thói quen. Điển hình như sáng nay, mặc dù đã đi làm nhưng vì lý do không gọi điện được cho tôi để xuống dưới cửa cầm tiền nhận mỹ phẩm cho chị họ tôi, anh T không quản ngại xa xôi đã cất công đi từ một quán phở thân quen chạy về nhà đạp tôi một phát rồi đi làm tiếp. Đến đây, tôi có một sự tức không hề nhẹ !
Mẹ tôi nói với thím tôi :” chúng nó vẫn còn trẻ con đấy thím, vẫn tranh nhau ăn chứ có gì đâu.” Tôi ước gì chúng tôi chỉ mãi cãi nhau về những chuyện nhỏ nhặt như thế !
Đây là con phố chúng tôi ở, và chắc là còn ở đây rất rất lâu nữa. Khá đẹp và thuận tiện ! 🏙

hoainguyen - chuyencuahanoi