- Làm thế nào cậu biết cô ấy là người sinh ra để dành cho cậu?
- Nhìn tấm ảnh này nè. Mỗi khi ở cạnh tớ, bạn ấy đều cười không ngậm được miệng ra thế này đây.
- Là sao nhỉ?
- Thì cảm giác thoải mái, chính là một loại hạnh phúc giản đơn mà. Thoải mái mặc đồ ngủ đi dép lê ngồi vỉa hè Lý Thường Kiệt ăn bánh đa trộn. Thoải mái “campuchia” tiền xem phim nếu hôm đó cuối tháng cả 2 đều kẹt. Thoải mái vùi mặt vào mái tóc bết của bạn ấy xong trả vờ trêu là một tỉ năm rồi em quên gội đầu à? Lần đầu tiên trong đời tớ khóc nức nở, là ngày biết tin trượt đại học nguyện vọng 1. Hai đứa đứng trước hàng kem Tràng Tiền. Cảm giác như mọi thứ sụp đổ choán đầy tâm trí, tớ khóc oà lên. Bỗng tay bạn ấy nắm lấy tay tớ, tay kia thì vẫn cầm kem ăn ngon lành. Thoải mái vui, thoải mái buồn. Cười cứ cười cho đã, khóc cứ khóc cho thoả. Sao cũng được, miễn là cùng nhau. Cậu bảo để thoải mái được như thế, liệu trong đời mình có thể gặp được mấy người nào?
Chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau vấp ngã như vậy đấy !!!

Ảnh: Tuart
chú hew