Nếu lúc nhỏ, nếu ai đó hỏi tôi về kẻ thù truyền kiếp của mình, tôi sẽ không ngần ngại mà chỉ đích danh “Còn phải hỏi nữa sao, nhất định là bọn ngỗng khốn nạn ấy rồi.
Tôi của năm mười tuổi đã từng thề rằng. Bọn ngỗng và tôi sẽ không bao giờ có thể sống chung một bầu trời. Có chúng, sẽ không có tôi và ngược lại.
Tôi sợ ngỗng. Bọn lắm lông đê tiện và bỉ ổi hơn bất kì một con quái thú nào mà tôi có thể tưởng tượng ra.
“Bề ngòai ngoan hiền nhưng ai ngờ là một lũ cuồng dâ* ưa bạo lực”
…….
Tôi của những năm tháng ấu thơ ấy ngây thơ như trang giấy trắng và hiền lành không biết gì, cho đến khi gặp lũ gia cầm khốn nạn mang tên “Ngỗng” đó.
Đó là một buổi chiều vàng nắng vàng ươm, trời xanh mây trắng – thời điểm tuyệt vời để có những buổi chiều yên bình, ăn chơi vô lo ngày tháng chứ không phải lo co giò chạy trối chết vì bị…ngỗng dí.
Ôi, nghĩ lại vẫn thấy cay vãi nồi các bạn ạ !
Ngỗng và những lần ám ảnh tuổi thơ .
…………….
Làm tôi nhớ tới mấy con đũy ngỗng ở nhà ngoại, hồi nhỏ lần nào đạp xe về cũng bị nó dí ngay chỗ cổng tới vào tận trong nhà.
Con nào con nấy mập đị* béo tốt với lớp lông trắng, lớp mỡ dày trục và trang bị full skill : đứa mổ chân, đứa chặn đầu xe, khi xe dừng cái kít là thôi rồi tụi nó nhào vô mổ tới tím cả chân .
Mấy con quễ tả xung hữu độc nhào vô tui-đứa nhỏ lúc ấy còn bé xíu ngây thơ không biết gì, tấn công tới tấp như tui là kẻ thù thảm sát dòng tộc nhà ngỗng nó không bằng.
Và chỉ dừng lại sau khi con nhỏ đau quá chịu ko nổi ré rùm trời lên.
Cuộc chiến không cân sức đầu tiên ấy đã kết thúc trong tiếng kêu la thất thanh "ngoại, ngoại ơi" và tiếng kêu éc éc thắng lợi có phần đi** thúi của tụi nhà ngỗng. Đc*!!!
Vì mấy con đỗn lì này mà hồi đó dù nhà ngoại rất gần trường nhưng cũng rất hiếm khi về một mình, có ông anh chở thì may ra co hết chân lên yên xe đạp mới ko bị táp.
Nhà ngoại ko bao giờ nuôi chó nhưng người là tới là biết ngay vì hầu như ai tới câu cửa miệng sẽ là " ra dắt tui vô nhà với chứ nhà bà Năm ngỗng dữ quá " , hoặc ai lạ nước lạ cái tới là bị tụi nó dí và táp liền ( mà thật ra là trừ người trong nhà chứ người nào tới cũng táp hết, chó nó còn biết ai thân ai quen với chủ chứ mấy con đũy ngỗng này ngu vcl ) .
Hồi đó nhà ngoại có nguyên cây xoài đằng trc nhà, ổi nữa cũng quá trời mà con nít chỗ đó có dám tới đâu, toàn canh lúc ông bà ngoại hoặc cậu út có nhà để dắt vô hái, chắc bị tụi đũy kia táp mông nhiều quá nên rút kinh nghiệm rồi.
Ông anh họ hơn tui 5 tuổi, mỗi lần về ngoại xin trái cây cúng là vừa mừng vừa lo. " chuẩn bị chưa Hiệp, anh Lợm phóng nghe" đ* vừa dứt câu là cái xe đạp y như cái xe cảm tử lao vút xuống, cái đường nói cho sang vậy thôi chứ do đất bùn tạo thành lối đi, vừa đủ cho một xe máy hoặc xe đạp chớ mấy, đụng trúng đá là người ngồi sau nảy như trái banh lông.
Và mấy con đũy ngỗng đé* biết từ đâu phi ra như một vị thần, đứa ngồi sau co giò hết cỡ đứa đằng trc đạp hết tốc lực, vì cả hai đứa đều biết chỉ cần bản thân sơ hở vài giây thôi là cặp đùi xinh đẹp kia sẽ bị cắn không chút thuơng tiếc .
Đường vô nhà ngoại kiếm trái cây ko bao giờ hết gian nan với vất vả, may mà lũ kia đé* biết bay, lạy trời.
Và mặc dù tần suất hai anh em đi ăn hôi trái cây chưa bao giờ ít hơn con số 4,5 lần / tuần nhưng mấy con đũy ngỗng hình như cố tình đé* nhận ra người quen, đang kiếm ăn ở vườn hay hú hí chịch choạt ở đâu đó nhưng chỉ cần nghe tiếng xe đạp lộc cộc là 5,6 con phi ra để táp người.
"Tụi tao thích mổ người vì đam mê chứ đé* phải lí do tốt đẹp gì hết nhé " - Nếu tụi nó biết nói tui chắc chắn nó sẽ nói y cái câu tui vừa phát biểu ra.
……………
Vào một ngày đẹp trời nào đó, hai anh em (lại tiếp tục) con đường xin xỏ trái cây ở nhà ngoại, nhưng lần này ko đi xe đạp nữa vì theo cái lí do củ chuối của anh tui thì do mình đi xe có tiếng động nên tụi nó mới táp, chứ bình thường thì ko sao hết.
Tin ổng đi, ổng thử rồi.
Và đ*, và tui nào có biết vì cái câu yên tâm này mà tui sợ bọn nó suốt cả những năm thời thơ ấu đến tận bây giờ .
Kế hoạch nghe rất hay ho ( mà ngẫm lại thì thấy ko hay ho cho lắm, cực kì lãng xẹt) là đi nhẹ nói khẽ cười duyên và tuyệt đối ko gây tiếng động nào.
Ok, có vẻ ổn và rất hoàn hảo cho đến khi một con đũy ngỗng phát hiện hai đứa nhỏ đang lén lút đột nhập cấm địa.
Và bằng cách thần kì nào đó mà hai chúng tui ko hề hay biết, nó kịp thông báo cho họ hàng hang hốc nhà nó, và kết cục đau thuơng nhất cũng xảy ra : anh em tui bị bao vây bởi một lũ mập ú, hiếu chiến và ko hề có ý định buông tha cho kẻ địch mặc kệ khuôn mặt mếu sắp khóc của con bé.
Trong lúc nguy cấp và gian khổ ấy, ông anh họ tui xứng danh là người anh quốc dân khi cầm chiến lợi phẩm hai đứa tui đã kịp chôm chỉa lao vào kẻ thù hòng mở đường máu cho hai đứa thoát thân, mặc dù ban đầu ổng luyến tiếc bao ổi đó dữ lắm.
Hình ảnh đó đẹp tới nỗi tui đã nghĩ rằng nếu sau này ổng có lỡ giành đồ ăn của tui thì khi nghĩ lại ngày xưa ấy, tui sẽ bỏ qua và tha thứ hết.
Nhưng đời đé* như mơ các bạn ạ, ông anh tui đúng là có cầm bịch ổi nhào vô tụi ngỗng, nhưng để ổng thoát, còn đứa em tội nghiệp là tui, ổng quên còn nhanh hơn bài tập về nhà của ổng nữa.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, lũ quễ điên lên khi kẻ thù ngay trước mắt chạy thoát và lập tức tấn công đứa nhỏ đáng thương là tui.
Đứa mổ tay đứa táp chân, đứa thì lấy cánh chặn đường kiên quyết ko để tui chạy mất, đồng lòng dễ sợ.
Và tui ré lên, tiếng kêu có thể nói là cự kì thảm thiết tới nỗi cậu Út từ vườn chạy vèo tới, nhưng rốt cục cũng ko ngăn nổi thương vong.
Hai chân tui bầm tím, cái mông thì đỏ choét cả lên, lũ lắm lông man rợ đó ra tay ko chút nương tình nào.
Đc* , tối đó dù ngoại có bồi thường tui một đống đồ ăn, cả mớ mận và thêm cặp trứng ngỗng to bự tổ chảng nữa, tui cũng ko vui lên được tí nào.
Nhưng hậm hực thì sao, ko cam chịu thì thế nào, tui cũng ko đánh lại tụi ngỗng.
Thế nên cuối cùng chỉ là thế này : ăn ngốn nghiến trứng của bọn nó vừa ăn vừa chửi cho hả giận mà thôi.
Và trong đầu luôn nghĩ đến cách "tiêu diệt" tử địch của mình, thời đó trẻ con bị ảnh hưởng bởi kiếm hiệp Kim Dung quá đà và tui cũng ko ngoại lệ khi nằm mơ và hí hửng tưởng tượng bọn ngỗng sẽ bị chém như chém chuối, dù mơ thôi cũng khoái trá vô cùng.
-Có khi tụi nó bị ông ngoại làm thịt sớm thôi, con nào con nấy béo tốt vậy mà - ông anh họ tui luôn lạc quan giữa đám đông như vậy đấy.
Và đc*, éo và éo có nhé, bao mùa xoài đi, ổi về, bao mùa nhãn chín mận nở và tụi ngỗng éo giảm đi một con mà còn có tần số tăng lên khi đỉnh điểm đàn lên tới gần 10 đứa.
Ông ngoại thấy tụi nó canh nhà tốt vcl, tốt hơn con chó Mực nhiều nên để nuôi giữ nhà luôn, chỉ lấy trứng chứ ko giết, tụi nó ăn ở ác mà sống dai dễ sợ ( à mà nếu chết già thì vẫn làm thịt như thường nhé, nhưng tin tui đi vì thà gặm chân heo còn hơn vì tụi nó sống lâu nên thịt dai nhách, dù có hầm mấy tiếng đồng hồ thì thịt cũng éo mềm nổi để ăn đâu. Mày sống đã mang nghiệp mà chết đi cũng éo để cho tau ăn thịt mày, mày sống lỗi vcl ngỗng à) .
Ngày bé sợ bọn đũy này tới nỗi anh em tui đã lên biết bao kế hoạch hay ho để tiễn đưa bọn thủ ác xuống suối vàng ( và tất nhiên éo bao giờ thành công nổi vì kẻ địch quá đông quá nguy hiểm và skill quá mạnh, còn đồng đội thì thì chỉ có ăn hôi với ăn hại là giỏi thôi nên kết quả ko nói ai cũng biết được.
Biết bao lần thức giấc trong đêm, biết bao lần tui đặt tay lên trán và suy nghĩ có làm gì có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà ngỗng bọn nó không mà gặp nhau 10 lần rượt cả mười, và khẳng định luôn là không có nhé.
Bọn đỗn lì ngu ngục này chỉ được cái bắt nạt kẻ yếu chứ gặp địch mạnh là cả đám im ru liền.
Đỉnh điểm là khi con Mực về nhà ngoại tui sống, một con chó Phú Quốc lông mềm, da mượt, xinh đẹp và thiện chiến, “chắc chắn sẽ làm bọn ngỗng khiếp vía” - ông anh họ tui chắc như đinh đóng cột.
Kế hoạch đem con Mực về để hạ bệ vị thế của mấy con quễ ngỗng nghe có vẻ hay ho.
Rồi một mai nào đó ngoại tui sẽ suy nghĩ về việc có con Mực rồi thì không cần có nhiều ngỗng, tới lúc đó món ngỗng áp chảo là kết cục cuối cùng của bọn đê tiện thủ ác.
Không biết có phải tụi tui quá kì vọng hay không mà kết quả chuyện đem con Mực về như cú tát đánh vào lòng tự tôn của hai anh em tui.
Con Mực quá thân thiện, và theo cách nói dân gian là ngu như con bò khi mà ai đến nó cũng vểnh đuôi mừng như vớ phải xương.
Có lẽ nó định giành giải hoa hậu thân thiện chăng?
Và hiển nhiên, việc con Mực thấy trộm vào nhà mà vẫn ko có động tĩnh gì khiến ông ngoại tui rất không hài lòng.
Một lần nữa, bọn đũy ngỗng lại chiến thắng trên chiến trường niềm tin.
Quá đau lòng!!!
Ngày qua ngày, bọn đũy ngỗng vẫn cứ hiên ngang canh vườn gác cổng , kiên quyết không cho bất kì ai xông vô trộm trái cây ( hay vào nhà mà không có người trong gia đình ra đón).
Theo một cách nào đó, cái lũ được mệnh danh là pitbul của loài gia cầm đã knock out ngoạn mục con Mực để vươn lên dẫn đầu là thành viên chủ chốt nhất trong công cuộc giữ gìn an ninh.
Ông ngoại tui đã nói rồi : con Mực có thể thay chứ vườn nhà không thể ko có ngỗng , bất chấp lời khuyên ngăn của hai anh em tui là con Mực có thể làm tốt hơn rất nhiều.
Trong khi tụi tui cố gắng vì cái danh hiệu cao cả của con Mực biết bao nhiêu, thì chính chủ lại có những động thái chứng tỏ bản thân ăn hại bấy nhiêu khi liên tục chểnh mảng công việc vốn có của mình.
Hết hái hoa, bắt bướm, nó còn ngu đần tới mức phá luôn mảnh đậu mới gieo cây của ngoại, chiến tích ăn hại được trải dài thêm khi người nó lông ngày càng trụi vì thua dưới tay lũ mèo hoang côn đồ trong xóm.
Vâng, là mèo đấy ạ, một con chó Phú Quốc nặng gần 20 kí không đánh lại bọn mèo chỉ vẹn vẹn 2,3 kí thì liệu còn hi vọng gì với việc nó có thể canh trộm.
Con Mực là minh chứng tiêu biểu cho cái câu " mày ngu như một con chó " .
Thôi xong, anh em tôi trắng tay với con Mực, đau đớn nhìn lũ quễ ngỗng đi hiên ngang mà éo làm được gì.
Giấc mơ về món ngỗng áp chảo cũng trôi theo mây gió trong sự nuối tiếc và đau đớn của hai anh em.
Giờ thời gian qua lâu rồi, ông ngoại chẳng còn nữa, cây xoài trc hiên cũng chặt rồi, vườn cũng ít hơn hồi xưa nhiều, tới "tử địch" của mình hồi xưa giờ cũng ngủm.
Giờ mấy con cháu chắt chít của tụi nó cũng hiền hơn, ko cắn người nữa, thấy người vô cũng chỉ lạch bạch kêu óe óe thôi.
Cái thời trẻ trâu qua, qua thật rồi, nhưng mà mỗi lần nghĩ tới những ngày xưa bé thơ bị ngỗng táp vô mông thì cũng buột miệng chửi thề "ĐCM MÀY NHA NGỖNG"
LEE KEY