Từ nhỏ đến giờ, trong mắt mọi người, mình luôn là một đứa vui vẻ, hòa đồng. Miệng mồm lúc nào cũng nhanh nhẹn, nói cả ngày không biết mệt. Trước đây, nếu có chuyện bực bội, không vừa ý với bạn bè hay gia đình là mình sẽ nói toạc ra hết, rồi ngày hôm sau lại quên chuyện đó ngay. Nhưng từ ngày lên đại học, mình giống như trở thành 1 con người khác. Có chuyện gì mình cũng im lặng, không muốn nói cho ai biết. Đầu năm nhất thì mình có tham gia câu lạc bộ, nhưng dần dần mình tự sống khép kín hơn. Nói ra là từ lúc lên đại học đến giờ, mình hầu như không có một người bạn thân nào trong lớp cả, chỉ là lên trường ngồi học chung thôi, không nói chuyện nhiều. Ngoài thời gian đi học trên trường thì hầu hết đêm mình đều ở nhà. 1 tháng mình ra ngoài vào ban đêm chắc tầm được 3-4 lần nếu có việc gì đó. Còn khoảng thời gian còn lại mình chỉ đóng cửa ở trong phòng trọ học bài, xem phim hay video call với gia đình. Mình cũng có ở chung với bạn nhưng bạn mình đi làm ban đêm, lúc bạn về có khi mình đã ngủ rồi nên hầu như suốt cả ngày mình không nói chuyện với ai hết.

Dạo gần đây mình lại mắc thêm chứng hay đau đầu, mất ngủ. Buổi tối nằm lên giường có khi 2 3 giờ sau mới ngủ được. Mọi khi rất thích đi chợ nấu ăn rồi thưởng thức món do mình làm. Nhưng nay cũng không muốn ăn hay nấu gì hết. Chỉ ăn qua loa cho có lệ. Mình chợt nhận ra mình gần đây lại luôn trong trạng thái có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Chỉ cần ai vô tình nói 1 lời nào đó là mình có thể nghĩ ngợi lung tung rồi òa khóc. Có hôm nửa đêm giật mình tỉnh dậy nghĩ tới chuyện cũ mình lại òa lên khóc. Mình trở nên ít nói hơn, tâm trạng luôn khó chịu. Một vấn đề nhỏ thôi cũng khiến mình suy nghĩ nhiều rồi trở nên khó chịu. Thật ra trong quá khứ của mình cũng từng có những chuyện khiến mình tổn thương. Thứ nhất là người thân mình mất, cũng lâu rồi, nhưng khiến mình không thể quên được. Thứ hai là mình có thích một bạn nhưng chúng mình không có kết quả tốt. Ngoài ra còn có áp lực từ việc học hành nên mọi thứ khiến mình rối loạn lên, không biết phải xử lí ra sao hết. Một phần mình nghĩ điều khiến mình rơi vào tình trạng này là do không thể tâm sự cùng ai, bởi vì bạn thân mình luôn bận đi làm, đi học. Nhiều khi ở một mình đã trở thành thói quen của mình, mình sợ phải đến những chỗ đông người, sợ những chỗ ồn ào. Thật sự mình rất muốn thoát khỏi cái thế giới chật hẹp này để có thể vui vẻ trở lại. Nhưng mình không biết nên làm cách nào để có thể bắt đầu trở lại cả.
neucfs