17 tuổi bạn thích một người là vì một ánh mắt nhưng thích lại không còn đơn giản là thích nữa. Là tương tư, là đơn phương là đau lòng và là những ngổn ngang của một mớ câu hỏi không có lời đáp.
Tôi đã từng nghĩ giá như gặp được cậu không phải ở những năm lưng chừng của tuổi trẻ đó mà là ở hiện tại.Vì, tôi không 17 tuổi và cậu cũng vậy. Tôi sẽ cũng không ngây ngốc nữa, không mãi ôm tương tư một mình nữa và tôi sẽ đủ dũng cảm để nói ra là tôi thích cậu. Và biết đâu trong vô số câu thơ tình tôi viết cậu có thể vô tình đọc được.
18 tuổi, thật sự trưởng thành rồi nhưng cậu biết không người ta sẽ rất khó để thích một ai đó chỉ đơn giản là ánh mắt nữa, vì tôi không 17 và cậu của năm 17 cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, vì, cậu đã chết, trong thanh xuân năm tôi 17.