Trong cái nắng vắt giữa sân trường ngày hôm đó, tôi đã thích thầm một người. Nhưng thật tiếc, tôi đã bỏ lỡ rồi...
“ Tuổi 18, chúng ta sẽ dễ dàng yêu một ai đó, cũng thường âu lo vì những chuyện cỏn con. Tuổi 18 người lớn thường hay nói chúng ta dễ dàng bật cười vì những chuyện giản đơn. Những lúc đấy chúng ta thường thật lòng, dốc lòng dốc sức hơn cả người lớn.
Nhiều lúc tổn thương, tôi tự hỏi, liệu cậu có giống như một cơn mưa mùa hạ, bất chợt rẽ vào cuộc đời tôi, làm tôi vui thích cuống cuồng, rồi lại vội vã qua đi, liệu chờ đợi cậu có như chờ đợi một cơn mưa rào không?Sự chờ đợi mỏi mòn đến tuyệt vọng…Nhưng tôi vẫn có một chút niềm tin nơi cậu. Cậu đã từng là động lực cho tôi. Yêu cậu.
Tôi nhớ chúng ta của năm đó, hối hả chạy tới lớp khi trống trường đã điểm vang, ngủ gà, ngủ gật vì bài giảng nhàm chán, hò hét ầm ĩ khi được ngỉ đột xuất. Và đỏ mặt khi thầy đọc được những mảnh giấy viết cho cậu ở dưới ngăn bàn.
Nhớ cậu nhiều lắm cậu biết không? Cậu là mối tình đầu của tớ đó, dù mối tình đó là mối tình giang dở nhưng cũng thật đẹp và thật đáng nhớ.
Nếu kiếp sau may mắn làm thầy giáo của cậu, tớ sẽ mãi chọn tên cậu lên trả bài thôi.
Gặp cậu được liệt kê vào hàng đúng người nhưng lại sai thời điểm khiến chúng ta lỡ bước qua nhau.
Đêm đến mang lại giấc ngủ thật ngon vì trong mơ cậu là hoàng tử của mình.”
Sưu tầm.