Tớ còn nhớ ngày đó dưới cái nắng dịu dàng của mùa hạ tháng 5, bông cúc dại nở rộ vàng rực cả một khoảng sân trống phía sau trường.Lớp chúng mình học tiết thể dục cuối cùng, và cũng là lần cuối cùng được học thể dục.
Ngày đó nắng vàng rọi cả khuôn mặt cậu, cả khuôn mặt tớ.Trong cái áo đồng phục thơm tho mùi bột giặt tớ tự nhủ với lòng rằng, chia tay cậu hay sẽ quên cậu đi là đều trong tầm tay tớ!
Nhưng ngày đó tớ vẫn lén nhìn cậu, vẫn bồi hồi ngoái lại, vẫn đâu đó chen lẫn trong đám bạn thân cậu mà âm thầm dõi theo bóng lưng cậu.Tớ biết tớ thật ngốc, nhưng tớ làm sao mà ngừng day dứt và rung động trước cậu.
Tấm ảnh cuối cùng của lớp, 30 mấy khuôn mặt rạng rỡ chia tay khoảnh khắc cuối.Cậu cười, tớ cũng cười.Nhưng bất chợt cậu lại đi về phía tớ, đứng ở hàng sau cùng với tớ, đứng cạnh tớ và mỉm cười.Cậu biết không khoảnh khắc đó đến giờ tớ vẫn nhớ và chính vì nó tớ đã biết bản thân không từ bỏ được..
