Đông về, cây thay lá. Con đường tớ đi học ngập trong lá vàng.Tớ tự hỏi liệu có cậu bên cạnh chắc cũng sẽ không cô đơn đến vậy.À thì hóa ra người ta cô đơn vì người ta một mình.
Ngồi trong giảng đường ngập hơi sương, cái nắng đầu đông len lỏi trên tóc của cậu bạn ngồi trước tớ, tớ tự hỏi liệu là cậu, cậu có rực rỡ như thế không?
Tớ bị người lạ bắt nạt, bị thi cử con số bủa vây, tớ giam mình trong phòng suốt những ngày là ngày.Tớ tự hỏi liệu khi tớ có cậu cậu có quan tâm và dỗ dành tớ.À hóa ra cô đơn là tự giam lõng bản thân mình trong bóng tối và tự huyễn hoặc sẽ có ánh sáng le lói.
Và sau rất nhiều cái tự hỏi tớ của hiện tại vẫn một mình. Ừ thì tớ cô đơn, ngủ dậy, đi học, đi làm, bị bắt nạt, bị áp lực bị mọi thứ bủa vây và tất cả tớ đã và đang đối mặt một mình. Ngày đó tớ ước sẽ óc cậu, một người có thể thay tớ chống chọi cả bầu trời nhưng cuối cùng người đối mặt với cuộc đời chỉ mình tớ. Tớ không biết bao giờ cậu xuất hiện người ở tương lai ạ, nhưng xin cậu hãy xuất hiện kịp lúc đừng để tớ cô đơn và gồng mình một mình nữa, tớ mệt mỏi lắm rồi.
#AnHy