Mỗi lần nhắc đến Lâm Dương, nhắc đến Dư Châu Châu, đến Xin chào ngày xưa ấy tớ lại thấy xao xuyến khó tả. Tớ cảm động tình cảm của Lâm Dương, cảm động cách Lâm Dương theo đuổi Dư Châu Châu một cách ngây ngốc. Tớ ấn tượng với nụ cười bình dị, đơn thuần của cả Lâm Dương và Dư Châu Châu. Không phải đẹp theo kiểu xuất sắc mà theo kiểu giản dị đơn thuần, nhìn vào cứ có cảm giác cuộc sống thật nhẹ nhõm.
