Hôm nay là sinh nhật bà ngoại mình. Nếu như Zalo không thông báo, có lẽ mình cũng chẳng nhớ đến nữa. Từ bé đến lớn mình và em mình đều do ngoại chăm sóc, cái gì cũng chỉ có ngoại. Nhớ ngày xưa mình kêu gào đòi mua bộ đồ dùng nấu ăn, dù mình có rồi hay chưa có thì hôm sau ngoại đi chợ về cũng sẽ mua cho mình. Nhớ những ngày còn nhỏ ngoại dẫn mình đi chợ, đi hết sạp này đến sạp kia, nhìn ngoại buôn chuyện và trả giá với mấy cô chú bán hàng thường xuyên đến mức mình lâu lâu lại thấy nhớ cái mùi bùn lẫn với rau tôm cá ở chợ.
Nhưng rồi mình và em mình ngày một lớn hơn, nhà lại rước thêm bà cố về chăm sóc nên gia đình mình phải dọn ra nhà mới ở. Nhưng thật may vì nhà mới lại ở đối diện nhà ngoại. Từ nhỏ đến lớn, mình rất ít khi ăn đồ do mẹ nấu, chỉ toàn là ngoại nấu cả. Nhưng từ khi dọn sang nhà mới cũng là lúc mình lên cấp 3, thời gian ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mình ngày một bận rộn hơn đến mức có những lúc quên đi cả ngoại. Mình nhận ra rằng mình không còn tiếp xúc với ngoại thường xuyên nữa, có khi nửa tháng mới gặp một lần. Rồi vừa sáng này mình sang nhà ngoại vì mẹ nhờ lấy tuýp thuốc trị ngứa cho mùa đông tới, mình mới nhận ra bà mình đã bị đau khớp chân lúc nào mình không hay. Ngoại mình xưa nay luôn khoẻ mạnh, đi đứng lại rất cẩn thận. Nay sang thấy ngoại đi từng bước khập khiễng lại cảm thấy hơi giận bản thân mình.
Thì ra ngoại mình đã già như vậy rồi... Thì ra mình đã vô tình quên đi một người đã bên mình bao năm tháng như vậy. Thì ra mình lại bất hiếu như vậy...
Hôm nay là sinh nhật ngoại, mình chỉ muốn chúc ngoại sống thật mạnh khoẻ. Mình chỉ muốn ngoại có thể ở cạnh mình đến lúc mình khoác lên người chiếc váy cưới và nhìn thấy được mình đã thành công như những gì ngoại đã hy vọng ❤️
Chúc tất cả những người bà trên thế giới này hãy sống thật vui vẻ, thật lâu bên con cháu của mình 💕
