Mình năm nay lớp 11, các bạn nghĩ rằng nếu bình thường thì sẽ có một cuộc sống cấp 3, một thanh xuân tươi đẹp đúng không ? nhưng mình thì khác, mình bị cô lập,,, là cô lập đó. 4 năm cấp 2 dằn vặt mình vì bị tẩy chay, bodysharming, bắt nạt hay xúc phạm khiến mình có suy nghĩ muốn kết thúc đời này rồi nhưng mình đã cố gắng một chút, cố gắng vì người thân để có thể đến ngày hôm nay. Năm lớp 10 bình yên trôi qua, bạn mới nhưng vẫn không tránh được bị xúc phạm ngoại hình 😀 mình nghĩ rằng không sao, mình không cần chơi với người đó, mình có 1 nhóm bạn mà. Năm lớp 11 thì sự mơ tưởng về cấp 3 rực rỡ của mình bị chấm dứt hoàn toàn. Mình có xích mích nhỏ với một bạn trong lớp là không giúp bạn đó dọn vệ sinh và rồi những điều xấu liên tiếp xảy ra với mình, nhóm bạn đó dần dần rời xa mình. Mình bị xa lánh, bị nhận những ánh mắt khinh bỉ và dần dần bây giờ đây mình đã trở nên khép mình lại. Mình chẳng dám đi học, nói chuyện mình chẳng dám nhìn vào ai. Mỗi ngày đi học điều làm mình lo lắng là hôm nay có ai làm gì mình không, có ai thái độ với mình không, điều đó làm mình trở thành một con người chết tâm mất. Tuần trước mình phát hiện ba mẹ mình đều có người mới, không một ai quan tâm đến mình dù cho mình có làm gì đi chăng nữa.
Ngay lúc này mình đã mặc chiếc váy đắt nhất và mình thích nhất, lần đầu tiên mình tự tay trang điểm, hôm nay mình nghĩ mình xinh lắm nhưng mà chắc không ai thấy mình thế nào đâu. Không ai nghĩ mới lớp 11 mà mình đã bị dằn vặt thể xác lẫn tinh thần 4 năm nay như thế nào đâu. Mình không dám dùng nick thật mình chỉ đi xin nick clone của người khác vì mình sợ bạn bè mình sẽ trêu đùa nếu thấy những lời này. 3 tháng nay mình đã chuẩn bị mọi thứ để kết liễu đời này như thế nào rồi, ngày nào cái chết cũng xuất hiện trong đầu mình. Mình không mạnh mẽ nổi nữa rồi.
Mình ghét cô đơn mình ghét bị dị nghị đánh giá, mình muốn rời xa thế giới.