Thật ra ai mượn tiền cũng tự tin cho mượn vậy thôi chứ tới tám năm sau chưa được trả ngàn nào cũng hổng dám đòi nữa.
Kiểu mình luôn mặc định trong đầu là đứa mượn phải luôn luôn nhớ chuyện nó phải trả tiền cho mình, chứ tại sao mình đã cho mượn rồi mình lại còn phải ghi nhớ?
Đứa mượn nó có thể ngại hoặc không, nhưng mình là đứa cho mượn thì mình tự nhiên cũng ngại, ngại hỏi, ngại nhắc, ngại đòi.
Lúc nào cũng dằn vặt lương tâm, cũng đấu tranh giữa việc có nên nhắc tới chuyện người ta thiếu tiền mình không.
Đồng tiền đi liền khúc ruột, nhưng mà ngại quá không đòi được thì thôi bỏ luôn.
Đáng sợ nhất không phải là đứa thiếu tiền mình nó quên, đáng sợ là nó nhớ rất rõ ràng nhưng làm như mất trí nhớ.
Mỗi lần cho đứa nào mượn tiền mà được trả đúng hẹn, trả trong sự bất ngờ của mình là cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy vui, trong lòng phơi phới.
Buồn nhất là mình đã lấy hết can đảm và sự vô tình ra để nhắc khéo, gợi nhớ về khoản nợ mà nó thiếu mình, mà cuối cùng nó cũng không có biểu hiện gì.
Nhiều lúc thấy mình ngok ngeck lắm, nhưng là con người khi đứng trước những thỉnh cầu thành khẩn, trong lòng có chửi như thế nào đi nữa thì vẫn quen tay cho mượn thôi.
Lúc mình không có tiền, mình nghèo khổ nhưng mình vẫn phải tỏ ra mình ổn, tỏ ra nó có trả tiền mình hay không mình vẫn sống tốt.
Rồi có những lúc nghĩ tới thấy cũng buồn, tối ngủ hổng được, trằn trọc hoài, mình cho người ta mượn tiền mà mình khổ tâm còn hơn đứa mượn nữa.
Nhiều khi bức xúc quá thì chửi thề vài câu vu vơ, bóng gió, nhẹ nhàng với bạn bè cho đỡ tức, chứ kêu mình đi đòi thì mình có dám đâu.
Có khi gạt hết cái ngại qua một bên để nhắc là bữa nó có mượn tiền mình, nó cũng cười cười, mình tưởng nó nhớ rồi, ai ngờ nó quên luôn.
Thề với lòng không cho ai mượn nữa, để khỏi phải đi đòi, nhưng sau đó thì vẫn cho.
Thấy nó đi du lịch đó đây đăng hình rầm rầm mình còn thả buồn vô hình nó nữa mà nó tưởng mình rảnh tay nên thả vậy thôi.