Cứ vào giờ Toán thì hoặc là nó lo ra, hoặc là nó căng não lên nhưng vẫn không hiểu những gì thầy cô giảng, còn mấy giờ khác thì nó lôi toán ra học.
Thấy nó ghi ghi viết viết trên vở nhiều lắm, ngó vào thì đến mình còn không hiểu nó viết gì, nhưng chắc chắn là không liên quan đến toán.
Ngày nào thấy nó vui vẻ phớ lớ, thì khỏi nhìn thời khóa biểu cũng biết hôm đó không có toán.
Mình cũng không phải quá giỏi, nhưng mỗi khi kiểm tra, chỉ cần mình biết làm bài thì tụi nó lại coi mình như thánh sống.
Nếu ngay bài mình cũng không biết, thì đó gọi là bi kịch.
Mỗi lần giáo viên kêu trúng tên nó, đầu tiên là nó quay sang mình cầu cứu, sau đó ngó lại vào sách, lên tới trên bảng thì nó ngó cả lớp cầu cứu.
Lâu lâu là lại nghe nó ước “Giá như trên đời không có toán” hoặc “phải mà tao học toán khá chút mày nhỉ?”.
Vậy mà khi giáo viên hỏi có gì thắc mắc, thì không bao giờ thấy tụi nó giơ tay. Thiết nghĩ tụi nó cũng không biết nên thắc mắc gì trừ việc hỏi xem giáo viên có thể giảng lại hết từ đầu thêm 10 lần nữa không.
Là có thể có lúc nó hiểu, nhưng sau đó nó phải học môn khác, và nó quên luôn những gì nó đã hiểu.
Mình loay hoay giải bài được 15p rồi, nó thì vẫn chưa viết xong cái đề.
Dốt toán thường sẽ kéo theo combo dốt cả Lí, Hóa, sau đó, thì không có sau đó nữa.
Nể nhất là lúc thấy tụi nó làm hồ sơ thi, ghi hẳn ban A, lại còn mấy trường Bách Khoa, Tự nhiên, còn không thì lại cứ nhè Kế toán, tài chính ngân hàng ra mà chọn.
Tới giờ vẫn không hiểu bằng cái magic nào mà đã dốt toán còn vào được lớp ban A.